Phong Thanh Hạo lái xe đưa Phong Tử Tuyết ra ngoại ô thành phố, đi đến "căn hầm" mà cô nàng đã tìm cho hắn.
Nói chính xác thì đây cũng chả phải hầm gì, là một căn nhà gỗ.
Nhưng khu vực xung quanh nơi này là của Phong Tử Tuyết, cho nên có làm gì cũng không ai biết được.
Không quá giới hạn, mọi chuyện đều có thể.
"Làm gì làm cũng không được chảy máu, ngôi nhà gỗ này chị thích lắm đấy." Phong Tử Tuyết ngồi ở ghế phụ lái trầm giọng nói.
"Nếu có thể." Phong Thanh Hạo lạnh nhạt đáp.
Nói thật, nếu thật sự có thể Gi*t người, hắn đã Gi*t Mộc Kha mấy lần rồi.
Sao thằng đấy dám động vào Mộc Linh của hắn?
Phong Thanh Hạo biết, Mộc Kha yêu Mộc Linh, đã biết từ lần gặp nhau ở bệnh viện.
Cái cách mà Mộc Kha nhìn Mộc Linh giống hệt ánh mắt mà Phong Thành nhìn Duệ Ngọc, hay là Sở Lăng Phong nhìn Phong Tử Tuyết, chỉ có điều trong đôi mắt của Mộc Kha mang sự điên cuồng hơn.
Là sự điên cuồng muốn chiếm hữu nhưng lại không thể nào chạm tới.
Hỏi Phong Thanh Hạo tại sao không đem ánh mắt của hắn nhìn Mộc Linh ra so sánh mà phải mượn của mấy người khác? Đáp án chính là hắn làm sao có thể tự nhìn được?
Quay lại vấn đề chính.
Bắt gặp ánh mắt đó của Mộc Kha, Phong Thanh Hạo có cảm giác muốn Gi*t người.
Nhưng vẫn là phải nhịn lại.
Suy cho cùng Mộc Kha cũng là cậu ruột của Mộc Linh, Phong Thanh Hạo cũng không dám tổn hại đến hắn ta.
Đến hôm thấy Mộc Linh lạnh nhạt trang điểm cho Mộc Kha, thấy cô buông lời xỉa xói hắn ta, rồi sau đó lại uất ức tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Phong Thanh Hạo mà rơi nước mắt.
Phong Thanh Hạo cuối cùng cũng đã có lý do xử đẹp tên điên đó rồi.
[...]
Phong Thanh Hạo dừng xe ở trong sân, sau đó mở cửa xe, một bộ dáng vô cùng lãnh đạm, không còn vui vẻ hay đùa như mọi khi.
Nếu Mộc Linh thấy được vẻ mặt của hắn ngay bây giờ, có lẽ cô sẽ bị dọa sợ.
Phong Tử Tuyết lấy dây thun cột lại tóc của bản thân, sau đó cùng Phong Thanh Hạo bước vào nhà.
"Anh không hiểu sao? Anh chính cậu ruột của em ấy, nảy sinh tình cảm như thế là trái với đạo lý đó." Thư Di ngồi trên ghế tức giận hét vào mặt người đàn ông đang bị trói trên ghế.
Trên mặt Mộc Kha có vết máu, gò má cũng sưng lên, khắp nơi đều có chỗ bầm tím, nhìn vô cùng thê thảm. Nhưng hắn ta xem như không có gì cả.
Giống như đã hoàn toàn mất cảm giác vậy.
Mộc Kha mặc kệ Thư Di tức giận đùng đùng, hắn ta không nhìn cô lấy một cái, mấp máy môi.
"Thế thì đã sao? Tình yêu đâu thể ràng buộc được?"
"Mẹ nó sao anh ngoan cố dữ vậy?" Thư Di gằn giọng với hắn ta.
Lần này, Mộc Kha không trả lời.
Phong Thanh Hạo bước vào, trùng hợp nghe được câu "Tình yêu đâu thể ràng buộc được?" của Mộc Kha đâm cho một cái, sự tức giận nãy giờ cố gắng kiềm chế cuối cùng nổ tung.
Phong Thanh Hạo vớ lấy cái ghế ngay sảnh của ngôi nhà ném về phía Mộc Kha, lực đạo vô cùng lớn.
*Rầm
Cái ghế nằm trên đất, cách Mộc Kha một khoảng, chắn trước cái ghế là Ngọc Hân.
Chân của Ngọc Hân do khi nãy đá cái ghế ra quá đột ngột cho nên bây giờ bắt đầu đỏ ửng, lại còn hơi sưng lên.
"Chị đỡ làm cái gì?" Phong Thanh Hạo lạnh tanh nói.
Ngọc Hân phủi phủi góc váy, sau đó nâng mắt nhìn Phong Thanh Hạo, sự điềm tĩnh vốn có cũng triệt để biến mất.
"Em bị điên hay sao? Ném như thế cậu ta ૮ɦếƭ thì phải làm thế nào?"
"Chị đỡ được mà? Chị cũng chưa có ૮ɦếƭ."
"Chị đỡ bằng chân, hướng em ném là vào đầu cậu ta đấy." Ngọc Hân gằn giọng với Phong Thanh Hạo.
Phong Tử Tuyết đi ở phía sau, cũng không có bất ngờ gì nhiều, đi lên phía trước đánh vào vai Phong Thanh Hạo.
"Cảnh cáo em rồi đấy. Làm gì làm, nó ૮ɦếƭ thì chị không chịu trách nhiệm đâu."
Phong Thanh Hạo nhắm mắt cố kiềm nén cơ giận dữ xuống, sau đó thở dài, nhàn nhạt nói.
"Em biết rồi."
Hắn nói xong thì bước đến chỗ Mộc Kha đang ngồi.
"Cậu yêu quý có nhớ con hay không?"
Mộc Kha khép hờ mắt, không nhìn Phong Thanh Hạo, mấp máy môi.
"Làm gì thì làm mau đi, nhiều lời làm quái gì?"
Phong Thanh Hạo nhếch môi, đưa tay giật lấy tóc Mộc Kha kéo lên.
"Thái độ của cậu không được tốt lắm ha?"
Mộc Kha nheo mắt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Phong Thanh Hạo, trên môi lại câu lên nụ cười kì dị, khiến người nhìn không khỏi rùng mình.
Hắn ta cũng nhếch môi, mở miệng.
"Thì sao? Tao không thích nhiều lời với mày."
Phong Thanh Hạo nhún nhún vai, sau đó thả tóc Mộc Kha ra, rồi hắn đưa tay ra phía sau rút ra con dao bấm quen thuộc, khẽ vuốt nó.
"Vậy khỏi nhiều lời, động tay động chân thôi."