"Ngoan ngoãn ăn đi, ăn xong anh cho em đi gặp mẹ nhé?" Phong Thanh Hạo nhìn Mộc Linh lúng túng, nhỏ giọng dỗ ngọt cô.
Phong Thanh Hạo vừa dứt lời, đã thấy Mộc Linh quay phắt qua, cô há miệng ăn cháo, thiếu điều nuốt luôn cái muỗng.
"..."
"Đưa cho em cả bát đi, anh đút lâu như quỷ vậy." Mộc Linh nuốt xong, nhìn Phong Thành Hạo vẫn còn đang load thì càu nhàu hối hắn.
"..."
Đưa thì đưa, tự nhiên cái la người ta.
Chỉ một lát sau, cháo trong bát đã được Mộc Linh xử lí sạch sẽ. Cô liếm liếm môi, sau đó nhảy xuống ghế đi rửa miệng, rồi lon ton lên chạy lên lầu.
Phong Thanh Hạo có chút không phản ứng kịp, hắn vẫn chưa định thần lại việc vừa xảy ra.
Mộc Linh như lốc xoáy mới tạt ngang qua vậy.
Phong Tử Tuyết chọt chọt di động, ngẩng đầu nhìn Phong Thanh Hạo đang ngẩn ngơ, đưa chân qua đạp hắn một cái.
"Thừ người ra đó làm gì? Em cũng chuẩn bị đi, chị đây còn bận nhiều việc lắm đấy."
Phong Thanh Hạo hoàn hồn, hắn gật gật đầu sau đó theo Mộc Linh đi lên phòng.
Phong Tử Tuyết trông thấy Phong Thanh Hạo đi khuất rồi mới mở di động lên, lướt tìm một dãy số rồi ấn gọi.
"Anh nghe." Đầu dây bên kia bắt máy.
"Ông xã, em bị nhồi cơm chó, cứu em." Phong Tử Tuyết nhõng nhẽo, bĩu môi nói qua di động.
"Em gọi cho anh chỉ vì lý do này sao?" Sở Lăng Phong trầm giọng hỏi.
"Anh không nghe ra sao? Em đang cầu cứu đó, cứu cứu cứu." Cô nàng than thở.
"Liên quan gì đến anh chứ?"
Phong Tử Tuyết nghe Sở Lăng Phong trả lời lạnh nhạt có chút tủi thân, cô nàng mím môi, nhỏ giọng trách móc hắn ta.
"Quỷ xấu xa, sao anh không thể thương em như Thanh Hạo thương vợ thằng bé thế?"
"..." Đầu dây bên kia không trả lời.
Đợi một lát sau, bên kia vẫn kiên trì giữ im lặng, cuối cùng Phong Tử Tuyết thở dài, mở miệng lên tiếng.
"Túm cổ được thằng đó chưa?"
"Rồi. Thư Di với Minh Triết đang cùng nó "tán gẫu". Em với Thanh Hạo tới mau đi."
"Được rồi. Vậy lát gặp." Phong Tử Tuyết nói xong thì cúp máy, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Lên tới phòng khách, lại phát hiện nhà có thêm người.
Âu Dương Họa Y, Hạ Vy, Hạ Ngọc, Xuân Thảo cùng có mặt. Cả bốn người thấy Phong Tử Tuyết đều lễ phép chào một cái.
"..." Phong Tử Tuyết cảm thấy bản thân như thể đã già lắm rồi hay sao ấy.
Cùng lúc đó, Phong Thanh Hạo cũng bước xuống, Mộc Linh ngoan ngoãn nằm trong иgự¢ hắn.
Mộc Linh tựa mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Phong Thanh Hạo, đảo mắt nhìn xuống dưới nhà, lập tức đôi mắt của liền sáng rỡ.
"Các chị." Mộc Linh ngẩng đầu, vui vẻ gọi.
Phong Thanh Hạo thấy Mộc Linh vui vẻ, cũng cảm thấy vui lây. Hắn nghiêng đầu nhìn bọn Hạ Ngọc, hỏi.
"Giỏi quá ta? Tới đúng lúc ghê."
Hạ Ngọc bĩu môi, lườm Phong Thanh Hạo.
"Khỏi khen, tại nhớ vợ nên tới sớm."
"Ai là vợ của em chứ?!"
Mộc Linh mỉm cười, sau đó chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
"Mấy chị tới đây có việc sao?"
Hạ Ngọc gật gật đầu.
"Tới hộ tống em đi thăm dì Duệ với dì Mộc nè."
Mộc Linh có chút khó hiểu, lại quay đầu nhìn Phong Thanh Hạo.
"Không phải anh đưa em đi hả?"
Phong Thanh Hạo lắc đầu, trả lời.
"Anh với chị Tuyết có chút việc nên không đi được, em đi cùng bọn họ nha?"
Trong lòng Mộc Linh có hơi thất vọng một chút, nhưng nghĩ đến sắp được gặp mẹ, còn đi cùng các chị mà cô yêu quý nên tâm tình cũng được vớt vát lại, ngoan ngoãn gật đầu.
"Giỏi. Thế em với bọn họ đi trước đi, lát xong việc anh sẽ qua rước em, nhé?" Phong Thanh Hạo xoa xoa đầu Mộc Linh.
"Dạ." Mộc Linh mỉm cười với hắn.
"Bé ngoan." Phong Thanh Hạo cũng mỉm cười, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Mộc Linh một cái.
Năm ma nữ tàng hình: "..."
Phong Tử Tuyết: có vài khoảnh khắc tôi thật sự rất muốn mất đi khả năng nghe nhìn.