Mộc Linh nhìn Ngọc Hân cùng Mộc Kha khuất dần sau cánh cửa, có chút mơ hồ.
Không khuyên nhủ được, thì dùng bạo lực.
Còn không được nữa, triệt để cắt đứt là được.
"Linh, Mộc Linh." Phong Thanh Hạo nhìn vẻ mặt thẩn thờ của Mộc Linh thì hơi khẩn trương, hắn bước đến gọi cô.
Mộc Linh ngẩng đầu nhìn Phong Thanh Hạo, trong đầu bỗng lóe lên câu nói lúc nãy của Mộc Kha.
"Bản thân em nói, tôi đối với em không có cửa, không là cái gì cả. Vậy nhìn lại bản thân mình thử xem, em có cửa với Phong Thanh Hạo sao?"
Không xong rồi, cảm giác tiêu cực khi nãy lại xuất hiện rồi.
Mộc Linh cúi đầu, nhích người tránh xa Phong Thanh Hạo.
Phong Thanh Hạo nhìn vẻ mặt cùng hành động của Mộc Linh, đáy lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng, hắn cũng dần hiểu ra mọi chuyện rồi.
"Linh..." Hắn nhỏ giọng.
Mộc Linh mím môi, cố gắng mở to mắt hết cỡ để nước mắt không chảy ra, sau đó lại nhích xa thêm một chút, tạo khoảng cách với Phong Thanh Hạo.
Nhìn bộ dáng bài xích của Mộc Linh, trái tim của Phong Thanh Hạo như bị nghiền nát, đau đớn không chịu được.
"Mộc Linh, em đừng như vậy mà..."
Mộc Linh quay đầu đi, trong giọng nói mang theo thanh âm nức nở.
"Đừng lại gần em."
Phong Thanh Hạo cố điều chỉnh hô hấp, hắn nâng mắt nhìn Mộc Linh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Không lẽ, tên chó ૮ɦếƭ Mộc Kha đó đã...với Mộc Linh ư?
Phong Thanh Hạo vừa nghĩ xong, trái tim bỗng trùng xuống, hắn đau khổ nhắm mắt, thở dài.
Nhìn dáng vẻ của Mộc Linh hiện tại, xem ra chính là như thế rồi.
Phong Thanh Hạo mở mắt, nghiêng đầu nhìn thân thể Mộc Linh run lên từng đợt, lòng hắn càng đau hơn.
"Linh, anh không quan trọng mấy thứ đó đâu."
Mộc Linh nghe Phong Thanh Hạo nói, cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài ở bên má, nức nở.
"Anh không quan trọng nhưng em để tâm, em không xứng với anh, hức, Thanh Hạo em không xứng."
Phong Thanh Hạo đau lòng nhích người tới ôm chầm lấy Mộc Linh, hắn vỗ vỗ vai cô, an ủi.
"Đừng khóc Mộc Linh, em khóc anh sẽ đau lòng."
"Lần đầu cái gì chứ? Anh không quan tâm, quan trọng anh là người đàn ông cuối cùng của em."
"Anh thương em mà...Linh."
"Em nín đi mà, xin em đấy. Thằng đó để anh dứt cho."
Mộc Linh đang khóc vô cùng hăng, nghe Phong Thanh Hạo nói tới "lần đầu" bỗng dưng nín hẳn, cô ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi.
"Lần đầu cái gì cơ?"
Phong Thanh Hạo nhìn cô, hơi khó xử, hắn mím mím môi trả lời.
"Là, chuyện người lớn ấy, không phải em bị Mộc Kha kia...?"
Mộc Linh nghe xong sắc mặt trắng bệch, cô trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt xót xa của Phong Thanh Hạo.
"Không phải, không phải chuyện này."
"Em vẫn còn nguyên."
Phong Thanh Hạo chớp chớp mắt, sau đó bưng mặt Mộc Linh lên, nhìn vào đôi mắt sưng húp của cô, nhỏ giọng hỏi.
"Thế không xứng cái gì?"
Mộc Linh cũng chớp chớp mắt theo, cô choàng hai tay qua cổ Phong Thanh Hạo, ủ rũ nói.
"Anh nói xem Thanh Hạo, em không có cha, gia thế thấp hèn, không có điểm gì nổi bật, sao mà đứng cùng..."
Mộc Linh còn chưa nói xong đã bị Phong Thanh Hạo nghiêng đầu hôn lấy, chặn miệng cô lại.
Phong Thanh Hạo vừa ngậm vừa ʍúŧ, làm cho Mộc Linh vô cùng khó thở, đến khi dừng lại thì cô đã xụi lơ nằm trên vai hắn.
"Mộc Linh, cấm em nói như thế đấy."
"Em chỉ cần là Mộc Linh thôi, đã đủ nổi bật rồi."
"Nổi bật nhất trong lòng của anh."