Phong Thanh Hạo cởi hai nút áo, sau đó đằng đằng sát khí đi lên lầu.
Đường từ phòng khách đi lên đến phòng ngủ cũng khá gần, cho nên rất nhanh hắn đã đến trước cửa phòng.
Đưa tay chạm đến tay nắm cửa, xoay xoay một hồi mới nhận ra cửa đã bị khóa.
Phong Thanh Hạo nhíu mày, hắn khẽ nghiến răng, lại đưa tay đập vào cánh cửa.
"Mở cửa."
Bên trong vẫn không có tiếng động khiến hắn càng lo lắng. Hết gõ rồi lại kêu cũng không có phản ứng gì hết.
Phong Thanh Hạo sốt ruột, hắn xoăn tay áo lên, lùi về phía sau vài bước, lấy đà phá cửa.
Vừa đúng lúc hắn dùng hết sức chạy chạy đến, thì cánh cửa lại mở ra.
Ùm, hắn ổn.
Ngọc Hân mấy nay vốn luôn lạnh nhạt bình tĩnh cũng bị dọa hết hồn, cô bị Phong Thanh Hạo ập tới làm ngã lăn ra đất.
Phong Thanh Hạo không quan tâm Ngọc Hân đang nhăn mặt, trừng mắt nhìn hắn, bây giờ hắn chỉ cần nhìn thấy Mộc Linh.
Mộc Linh ngồi ở dưới đất, trên người mặc bộ quần áo thỏ bông mà Phong Thanh Hạo mua cho, tay cầm cọ trang điểm nhìn hắn.
Mộc Kha thì ngồi ở đối diện, mặt phủ một tầng phấn trang điểm nhem nhuốt.
Mộc Linh chớp chớp mắt nhìn Phong Thanh Hạo đang nằm trên đất, nhỏ giọng hỏi.
"Anh...làm cái gì vậy?"
Phong Thanh Hạo lật đật ngồi dậy, cũng không quan tâm quần áo nhăn nhúm, thở dốc hỏi cô.
"Tôi mới là người phải hỏi câu đó, em đang làm cái gì vậy?"
Mộc Linh nhìn hắn, lại nhìn gương mặt của Mộc Kha, bật cười.
"Cậu muốn làm chú hề, em giúp cậu chút thôi."
"Bộ dạng khao khát tình yêu một cách điên cuồng của cậu, cứ như một thằng hề vậy."
Phong Thanh Hạo nheo mắt nhìn vẻ mặt ủ rũ của Mộc Kha, lại nhìn Mộc Linh lãnh đạm ngồi trước mắt, dần như đã hiểu ra được gì đó.
Mộc Linh lấy ra son môi của bản thân, vẽ vài vòng trên mặt của Mộc Kha, sau khi xong thì ném thẳng cây son vào thùng rác.
Mộc Kha nhìn động tác đó của cô thì khẽ nghiến răng.
Mộc Linh nghiêng đầu ngắm nhìn tác phẩm của mình trên mặt Mộc Kha, sau đó quay đầu nhìn Ngọc Hân đứng ngay cạnh cửa, nói.
"Giúp em tiễn chú hề này về rạp xiếc của hắn ta đi."
Ngọc Hân gật đầu, bước đến gần Mộc Kha, nắm lấy cổ áo của hắn ta lôi ra ngoài.
Mộc Linh nhìn Ngọc Hân cùng Mộc Kha khuất dần sau cánh cửa, có chút mơ hồ.
Hồi tưởng.
"Chị cho em 10 giây. Sau 10 giây, chị sẽ đem thằng này xuống dưới kia, mặc kệ em chọn cái gì, chị cũng không quan tâm."
Mộc Linh nhìn Mộc Kha, cô siết chặt tay, cúi gằm mặt.
Ngọc Hân nhướng mày thở dài, cô nàng nắm tóc của Mộc Kha, chuẩn bị bước đi.
"Khoan." Mộc Linh lên tiếng.
Ngọc Hân đảo mắt nhìn cô, sau đó hỏi.
"Em làm?"
Mộc Linh hơi trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngọc Hân, gật đầu.
Một bên Ngọc Hân nắm tóc Mộc Kha, hai tay hắn ta còn bị còng lại, một bên Mộc Linh xoa xoa tay, đấm vào mặt hắn ta.
"Quá nhẹ. Mạnh hơn đi." Hạ Ngọc ở một bên tung hô.
"Dùng sức vào, đấm nó bụp bụp đi." Hạ Vy cũng lên tiếng.
Mộc Linh hít thở, thật sự nãy giờ cô không dùng sức, cô không dám ra tay.
Mình yếu đuối quá...
Ngọc Hân nhíu mày, trầm giọng nói với Mộc Linh.
"Nó vừa định làm nhục em đấy Mộc..."
*Chát*
Tiếng động vang khắp phòng, Hạ Vy và Hạ Ngọc đứng hình, Ngọc Hân cũng khá ngạc nhiên. Người bị tát Mộc Kha dường như cũng không thể tin được.
Mộc Linh...
"Mẹ nó thằng khốn." Mộc Linh hét lên lại đấm thêm một cú vào mắt Mộc Kha.
"Cú này, là vì cậu dám nói lời đê tiện với tôi."
"Cú này là vì cậu dám sờ mó tôi."
"Cú này là vì cậu dám ném tôi lên giường. Khốn khi*p! Chỉ có một mình Thanh Hạo được ném tôi lên giường thôi có biết không hả? Đồ biến thái!"
Mộc Linh vừa đấm vừa chửi, từng cú đều mang theo lực đạo khá lớn, phút chốc mặt mũi của Mộc Kha đều bầm tím, lại còn rươm rướm máu.
Hạ Ngọc với Hạ Vy ngồi ở một bên há hốc mồm, mở to mắt nhìn Mộc Linh.
Không tin được!
Ngọc Hân đảo mắt nhìn 2 cô, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Hai đứa cũng xuống kia đi. Trên này xong rồi."
Hạ Vy với Hạ Ngọc gật gật đầu, dắt tay nhau đi xuống dưới.
Mộc Linh thở hồng hộc, cô liếc nhìn Mộc Kha, ngọn lửa trong lòng vẫn đang bốc chạy, cô muốn Ϧóþ cổ hắn ta.
Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn!
Ngọc Hân thấy Mộc Linh thật sự muốn Gi*t Mộc Kha thì ngăn cản cô lại, lên tiếng trấn an.
"Được rồi, em còn đánh nữa thì nó sẽ ૮ɦếƭ mất."
Mộc Linh căm phẫn liếc nhìn Mộc Kha, sau đó buông hắn ta ra, nhích người sang một bên.
Ngọc Hân cũng thả Mộc Kha ra, cùng lúc đó di động của cô bỗng vang lên.
Là Xuân Thảo.
"Chị nghe." Cô nàng bắt máy.
Đầu dây bên kia không biết đã nói cái gì nhưng Ngọc Hân khẽ cau mày, cô nàng liếc sang Mộc Linh vẫn còn đang mặc áo choàng, đáp lại vài câu rồi tắt máy.
"Mộc Linh." Ngọc Hân gọi cô.
"Sao chị?"
"Em đi thay đồ mau đi, nhanh lên. À, lấy cho chị đồ trang điểm của em luôn." Ngọc Hân nói.
Mộc Linh nghiêng đầu khó hiểu, song vẫn lại bàn trang điểm ôm một mớ qua, nhìn Ngọc Hân thắc mắc hỏi.
"Làm gì vậy chị?"
Ngọc Hân khóa chốt cửa, sau đó lại trước mặt Mộc Kha ngồi xuống, cầm lọ kem nền lên, nhếch môi.
"Chúng ta tạo chú hề cho chồng em xem nhé? Nó sắp lên đây rồi."