"Mộc Linh. Tôi thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ em."
"Bản thân em nói, tôi đối với em không có cửa, không là cái gì cả. Vậy nhìn lại bản thân mình thử xem, em có cửa với Phong Thanh Hạo sao?"
Mộc Linh mơ mơ hồ hồ nghe câu nói của Mộc Kha, lại nhớ tới ảo giác lần trước mình thấy.
"Tôi chỉ bao nuôi em. Có hiểu không?
Đối với tôi mà nói, em cũng chỉ như món đồ chơi mà thôi Mộc Linh.
Nhìn lại bản thân mình đi, em xứng với tôi à?"
Bỗng dưng cô cảm thấy hoảng sợ.
Hắn ta hỏi đúng rồi, cô có thật sự xứng với Phong Thanh Hạo hay không?
Ngay cả khi, cô và hắn vẫn chưa xác nhận quan hệ...
Cũng chưa phải vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Cô chỉ đơn giản là bị bán cho hắn!
Mộc Kha nắm gương mặt đờ đẫn vô hồn của Mộc Linh Ϧóþ chặt, hắn ta cúi sát mặt về phía cô, tay khẽ dùng lực.
"Linh, đối với Phong Thanh Hạo mà nói, em chỉ như cọng cỏ dại nằm ở ven đường thôi."
Mộc Linh trừng mắt với Mộc Kha, cô đưa tay gỡ bàn tay hắn ta ra, nghiến răng.
"Sao cậu biết anh ấy nghĩ cái gì chứ?"
Mộc Kha bật cười, khẽ vuốt má của Mộc Linh, lại di tay xuống cái cổ mảnh khảnh của cô, thấp giọng.
"Bọn nhà giàu toàn thế mà, nó mua em xong, nó chơi chán em rồi thì vứt bỏ em. Tầng mây cùng tầng mây, em cùng tầng với nó, may ra còn có thể nói chuyện yêu đương.
Nhưng tôi nói rồi, nó là mây, còn em chính là cỏ dại."
"Câm miệng."
Mộc Linh dùng chân đạp Mộc Kha khiến hắn ta ngã lăn ra giường, lại cố tìm cái điều khiển của còng tay.
Vốn đây là còng tay cảm ứng, phải dùng điều khiển để mở, cũng không có chìa khóa.
Chả biết tại sao lúc nãy nó lại tự mở ra được nữa.
Mộc Linh thầm chửi thề, mẹ kiếp, cô đánh rơi nó ở đâu mất rồi?
Mộc Kha ăn đau, tức giận trong người càng tăng thêm, hắn ta ngồi bật dậy, sau đó kiềm hãm lại Mộc Linh đang giãy dụa, đè cô xuống giường.
"Khốn khi*p. Tránh ra!" Mộc Linh hét lên.
Mộc Kha không quan tâm Mộc Linh, hắn ta hết vuốt tóc của Mộc Linh, sau đó lại vuốt má, cổ, rồi cánh tay.
Mộc Linh nhìn bàn tay dơ bẩn của Mộc Kha đang chuẩn bị tiến tới phần eo của cô, gấp đến muốn bật khóc. Cô hết giãy dụa lại đấm đá hắn ta.
Nhưng là Mộc Linh chỉ mới 17 tuổi, lại còn là con gái. Mộc Kha là đàn ông, còn đang trong thời kì "trâu bò" của nam giới, đương nhiên là làm không lại.
"Buông tôi ra. Làm ơn xin cậu đấy."
"Hức. Xin cậu, thả tôi ra đi."
Mộc Linh bật khóc nức nở, cô bây giờ rất sợ hãi.
Cô không muốn, làm ơn!
Nhìn thấy giọt nước mắt của Mộc Linh rơi xuống, Mộc Kha không những không dừng lại mà càng làm hắn ta cảm thấy hứng thú hơn.
Hắn ta cúi đầu hôn giọt nước mắt trên má của Mộc Linh, sau đó khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm tình nhìn cô.
"Linh, sau hôm nay, anh sẽ dẫn em đi. Chúng ta sẽ là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất."
"Để kỉ niệm lần đầu của em, sau khi xong chúng ta cùng chụp vài tấm làm kỉ niệm nhé?"