Từ Khi Gặp Được Anh - Chương 24

Tác giả: Tuyết Mai

"Giờ làm sao đây? Em mặc mười cái ҨЦầЛ ŁóŤ vào không được sao?" Phong Thanh Hạo nói vọng vào.
"Anh bị điên sao? Mặc như thế thà Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi."
"Vậy phải làm sao đây?" Hắn hỏi.
"Đi mua giúp tôi đi."
[...]
Phong Thanh Hạo đầu đội nón, đeo kính râm bịt khẩu trang mặc áo khoác lại còn choàng thêm cái khăn choàng bước vào cửa hàng bách hóa, sự chú ý nhân viên và khách hàng toàn bộ đều đổ dồn về phía hắn.
Phong Thanh Hạo run rẩy bước đến khu bán vật dụng cho phụ nữ, lại đi ngang khu bán băng vệ sinh.
Hắn thở không thông, mẹ nó đi giao "hàng" cũng chưa run như bây giờ.
24 năm cuộc đời lần đầu tiên bước vào cái nơi này.
Mẹ kiếp mày sợ cái khỉ gì? Chỉ là cái gói nhỏ xíu đó mày cũng không dám mua sao đáng mặt đàn ông?
Nghĩ là làm, hắn chạy một hơi hốt lia hốt lia các gói xanh hồng vào giỏ hàng rồi lại chạy một hơi ra quầy thu ngân.
"Làm ơn! Tính tiền gấp, không có thời gian. Ở nhà có người chảy máu."
Nhân viên thu ngân cứng đờ người nhìn cái thẻ trên quầy, lại nhìn người đàn ông ăn mặc như kẻ ςướק trước mặt, có chút lúng túng không biết làm sao?
"Chúng tôi không nhận thanh toán bằng blackcard đâu thưa anh."
Phong Thanh Hạo đen mặt, gì mà phiền phức quá vậy?
Hắn mang tất cả tiền mặt trong túi ném ra cho thu ngân. Sau đó làm bộ dạng gấp gáp hối cô.
"Đợi tôi đếm đã."
"Nhanh dùm."
"Một,...hai,...ba,..."
Phong Thanh Hạo trong lòng đem nhân viên thu ngân xé ra 7749 lần rốt cuộc cô mới đếm xong, sau đó đưa túi đồ cho hắn.
Phong Thanh Hạo phi lên xe, chạy về nhà với Mộc Linh. Đưa cho cô túi đồ rồi lại lon ton chạy xuống nhà tìm đường đỏ.
Theo lời dì Phương dạy, phụ nữ lúc tới tháng nên uống đường đỏ và để túi giữ nhiệt ngay bụng để giảm đau.
Phong Thanh Hạo lại lon ton đi tìm đồ giữ nhiệt cho Mộc Linh.
Mộc Linh thay xong thì bước ra khỏi phòng tắm, cô uể oải nằm dài ra giường, nhăn mặt vì đau bụng.
Phong Thanh Hạo pha xong đồ uống thì mang lên cho Mộc Linh. Hắn nhìn cô khó chịu nằm trên giường có chút đau lòng, khều nhẹ cô, nói.
"Tôi pha nước đường đỏ cho em này. Mau uống đi."
Mộc Linh nghiêng đầu nhìn ly nước trên tay Phong Thanh Hạo, cau mày nghi ngờ, cái quỷ gì màu đỏ lè vậy?
"Đường đỏ?"
"Ừ đường đỏ."
"Đường đỏ??"
"Ừ. Đường màu đỏ."
"..."
"Tôi không tìm được loại nào có màu đỏ ở trong bếp hết, nên tôi pha phẩm màu vào đấy. Chắc giống mà ha?" Hắn nói.
Mộc Linh rốt cuộc vẫn không hiểu đầu Phong Thanh Hạo chứa cái gì.
"Đường đỏ là tên thôi, ai bắt anh phải tìm đường màu đỏ?" Cô nói.
"Thế hả?"
"Ừ." Cô gật đầu.
"Vậy lát tôi đi tìm lại, giờ em cầm cái túi nhiệt này đi, áp lên bụng cho đỡ đau."
Mộc Linh nhận lấy túi từ trong tay Phong Thanh Hạo, cô nằm xuống, đặt túi lên bụng rồi sau đó nhắm mắt hưởng thụ. Còn Phong Thanh Hạo mang ly nước đi xuống bếp.
Mộc Linh nằm trên giường, cô mở mắt nhìn trần nhà, bắt đầu suy nghĩ.
Chưa từng được đối xử như vậy bao giờ...
Nhà cô vốn nghèo như vậy, tiền đâu mà mua đường đỏ với túi giữ nhiệt?
Mua một gói băng vệ sinh, cũng rất khó khăn rồi.
Mỗi lần đến kì đều rất khổ sở...
Lại nhìn vào hiện tại đi, được cưng chiều, được yêu thương, được bảo bọc. Chồng yêu lại còn rất sủng cô.
Phong Thanh Hạo quyền thế như vậy lại đi cưng chiều một người thấp hèn như Mộc Linh, cô thật không biết bản thân đã làm gì ở kiếp trước mà bây giờ được đền đáp như vậy.
Nhìn Phong Thanh Hạo loay hoay cầm cái ly khác đi lên, vừa đi vừa thổi, Mộc Linh khẽ cười.
Có lẽ, bây giờ cô chưa chắc chắn. Nhưng từ tận đáy lòng của Mộc Linh, cô biết rằng có một tình yêu đang dần được kết thành
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc