Từ Khi Gặp Được Anh - Chương 23

Tác giả: Tuyết Mai

Sau khi tiễn Duệ Ngọc và Ngọc Hân xong, Mộc Linh ngã người xuống ghế sofa, thở dài hai tay ủ rũ ôm lấy đầu.
Phong Thanh Hạo nhìn vợ yêu ảo não có chút buồn cười, hắn ngồi xuống trước mặt cô, ngón tay thon dài đưa lên chạm vào trán cô, xoa nhẹ.
"Làm sao vậy?"
Mộc Linh ngẩng đầu nhìn hắn, lại cụp mắt, cô bĩu môi, bộ dạng lo sợ xuất hiện.
"Anh chê cười tôi cũng được, nhưng tôi sợ cô Thanh Thanh đó. Gia đình tôi không phải thuộc tầng lớp thượng lưu như bọn anh. Cô ấy có người chống lưng, còn tôi thì không...lỡ như cô ấy tức giận, tôi sẽ ૮ɦếƭ mất xác đấy."
Phong Thanh Hạo nghe Mộc Linh nói thì cười lớn, hắn xoa xoa mặt cô, nhỏ nhẹ trấn an.
"Chồng em là ai chứ? Em xem đi, một mình Duệ gia thôi đủ đá cô ta ra khỏi đây rồi, huống gì chúng ta còn Phong gia."
Mộc Linh mím môi, hai tay lúng túng xoa xoa, nhỏ giọng.
"Nhưng đó là nhà của anh, không phải của tôi..."
"Liên quan khỉ gì? Của tôi cũng là của em, còn em thì là của tôi. Bọn họ động em là động đến Phong Thanh Hạo này. Em đừng lo, tôi sẽ không để em bị tổn thương, cho dù một cọng tóc cũng không bị tổn hại." Hắn vuốt tóc cô, nhỏ giọng an ủi.
Mộc Linh nghiêng đầu, cau mày nhìn lên bàn tay của Phong Thanh Hạo, lại liếc nhìn hắn, đưa tay chỉ chỉ.
"Anh làm đứt tóc tôi rồi. Hứa kiểu quỷ quái gì thế?"
"..."
[...]
Cứ như thế trôi qua hai, ba tuần vẫn không thấy động thái gì của Phong Thanh Thanh. Bên này Duệ Ngọc đã chuẩn bị đầy đủ để đè đầu cưỡi cổ Phong Thanh Thanh, rốt cuộc vẫn là không thấy cô ta trở về.
"Ngọc Hân, con bảo là Phong Thanh Thanh sắp trở về rồi mà?" Duệ Ngọc cau mày hỏi Ngọc Hân.
Ngọc Hân nhún nhún vai, lắc đầu trả lời.
"Con bảo là sắp, chứ có bảo trở về ngay đâu?"
"Dì rất sốt ruột, giày cao gót đều chuẩn bị hết rồi mà nó không quay về." Duệ Ngọc thở dài.
"Dì tính làm gì cô ta?" Ngọc Hân cau mày.
"Đập đầu nó, quay về phá hoại hạnh phúc của Hạo Hạo là không chấp nhận được."
Phong Thành đang uống cafe nghe bà nói thì phun cả ngụm ra bàn, ông nhíu mày nhìn bà.
"Ngọc Nhi, anh cho em ngăn cản nó chứ không có cho em Gi*t nó đâu."
Duệ Ngọc đanh đá liếc Phong Thành một cái, hất cằm nói.
"Cháu gái anh cứ thử động vào con dâu em coi, em đi mượn chày đâm tiêu của Phương Liên."
"Em cũng hơn 40 tuổi rồi, có thể dịu dàng chút không?" Phong Thanh nhỏ giọng nói.
Duệ Ngọc trợn mắt cắn môi nghiêng đầu nhìn Phong Thành, sau đó bỗng nhiên mỉm cười.
"Tốt. Tối nay ra sofa ngủ đi, người phụ nữ không thể dịu dàng này không chứa anh." Tôi nắm tay Ngọc Hân đứng dậy rời đi.
"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, nghe anh nói, em khoan rời đi đã..."
[...]
Phong Thanh Hạo tá hỏa chạy lên chạy xuống, lục hết tủ này rồi tủ kia, sau đó lại lật đật đi kiếm dì Phương.
"Dì Phương qua nhà với Duệ Ngọc tiểu thư rồi." Quản gia nói.
Aaaaaaa, làm sao bây giờ?
Hắn lấy di động gọi cho dì Phương, đầu dây bên kia lập tức bắt máy.
"Sao thế Hạo Hạo?"
"Dì ơi, con xin lỗi dì trước nha. Con lục tung cả phòng dì lên mà không thấy thứ đó." Hắn nói.
"Thứ gì chứ?" Dì Phương khó hiểu.
"Là băng vệ sinh ấy! Dì dùng hết rồi hả?"
Mộc Linh ở trong nhà vệ sinh đập đầu vào bồn tắm. Trời ơi! Phong Thanh Hạo cái đồ đầu đất này!!!
"Con điên sao? Dì làm sao còn có thể dùng thứ đó?"
"Con tưởng cứ phụ nữ là dùng thôi?"
Trong phòng tắm lại vang lên tiếng đập đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc