Từ Khi Gặp Được Anh - Chương 13

Tác giả: Tuyết Mai

Nửa đêm, Phong Thanh Hạo đưa Mộc Linh về nhà.
Hôm nay bồi hội bạn của Phong Thanh Hạo quá nhiều nên Mộc Linh có hơi mệt, lúc lên xe tầm 5 phút đã gật gà ngủ gục.
Phong Thanh Hạo lái xe, nhìn thỏ flan của hắn khó chịu nghiêng đầu tựa vào cửa xe, hơi hơi cau mày. Hắn giảm tốc xe lại, tìm cái gối nhồi bông mà mẹ hắn mua cho, sau đó đặt ngay cổ cho Mộc Linh rồi. Cố định xong rồi mới bắt đầu khởi động xe đi tiếp.
Về đến nhà đã hơn 1h sáng, Phong Thanh Hạo xuống xe, nhìn Mộc Linh vẫn đang nhắm mắt ngủ say sưa, hắn ôm cô vào lòng rồi bế vào nhà. Xe thì để quản gia lái vào gara.
Phong Thanh Hạo vừa đi vừa bế, lại vừa cân đo trọng lượng của Mộc Linh, 2 tuần vỗ béo cũng không có tác dụng gì hết, vẫn nhẹ tênh như hồi mới rước về.
Một con thỏ khó nuôi!
Hắn đặt Mộc Linh lên giường, cởi bỏ giày cho cô, sau đó đắp chăn rồi mới ϲởí áօ bước vào phòng tắm.
Lúc Phong Thanh Hạo ra khỏi phòng tắm, vẫn thấy Mộc Linh đang say giấc nằm bất động. Hắn lau tóc sơ sài rồi vứt khăn sang một bên, bước đến bên giường, một chân quỳ lên giường một chân đứng thẳng, hai tay bắt đầu kéo khóa hoodie của Mộc Linh.
May mắn hôm nay cho cô mặc hoodie có khóa kéo, chứ loại kia mà giật ra thể nào cô cũng tỉnh giấc.
Cởi được hoodie xong, Phong Thanh Hạo đi chuẩn bị nước ấm với bộ quần áo sạch cho Mộc Linh.
Ban đầu hắn định vác cô vào phòng tắm rồi xối nước luôn, nhưng hắn có thể làm vậy sao?
Hắn làm gì có cái gan đấy?
Dùng khăn bông nhúng vào nước ấm, vắt bớt nước, sau đó bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô ra, rồi lấy khăn ấm lau lau.
Lau mặt trước, rồi tới xương quai xanh, sau đó tới vùng bụng bằng phẳng.
Lau cũng không dám lau mạnh tay, da của Mộc Linh rất trắng, lại còn mỏng, rất dễ ửng đỏ.
Vẫn là, không dám lau ngay nơi mềm mại của cô. Cách một lớp áo hắn vẫn không dám động.
Sợ bị ăn tát...
Phong Thanh Hạo lắc lắc đầu, sợ cái quỷ gì? Dù sao ông đây cũng là chồng của em, động vào thì làm sao?
Nhưng không được, lỡ không may em ấy nổi điên lên báo cảnh sát là mình trẻ vị thành niên ăn cơm tù đó.
Mà liên quan gì? Ông đây là chồng của em, ông đây giúp em lau người, em báo cảnh sát thì liên quan gì?
Không, không được, ở tù thật thì mình sẽ khóc thật nhiều.
Đấu tranh tư tưởng một hồi, hắn vẫn là lau lau cho cô, tuy nhiên chỉ lau bên ngoài, còn không dám động vào vải áo lót.
Mộc Linh ngủ rất sâu, bị lột quần áo vẫn không biết trời đất gì hết.
Chỉ là...
Lúc hắn cái cúc áo cho cô, không biết trời xui đất khiến kiểu gì mà hụt tay, khuỷu tay đập vào mặt Mộc Linh, mất trớn làm cả người đè lên người cô luôn.
Mộc Linh bị va chạm giật mình, cô mơ mơ màng màng nhìn bản thân áo ngủ lộ liễu mở tận 3 cúc trên иgự¢, lại nhìn người đàn ông đang đè lên người cô.
Phong Thanh Hạo chỉ choàng mỗi áo tắm, cũng không thắt dây kĩ càng, làm lộ ra bờ иgự¢ màu lúa mạch khỏe khoắn, hai tay hắn chống hai bên người cô.
Sắc mặt Mộc Linh trắng bệch.
"Phong Thanh Hạo, anh...anh..." Cô lấp ba lấp bấp, run rẩy đến nổi không nói nên lời.
"Tôi...tôi không phải, em đừng hiểu lầm. Tôi chỉ...chỉ..." Hắn bối rối nhìn cô, có chút không biết nói làm sao.
"Anh...muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi...trong lúc tôi ngủ sao?" Cô nheo mắt nhìn hắn.
"Sao có thể gọi là ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ được chứ? Chúng ta là vợ chồng, làm như thế bình thường mà." Hắn nói như lẽ đương nhiên.
Mộc Linh dần đen mặt, cô nghiến răng trừng mắt với Phong Thanh Hạo, mở miệng hét vào mặt hắn.
"Đồ cầm thú. Anh chỉ biết nghĩ cho anh thôi. Cái gì mà bình thường? Đó là xúc phạm tôi."
Phong Thanh Hạo đơ mặt nhìn Mộc Linh cắn môi giận dữ, gì chứ? Hắn chỉ đơn thuần lau người thay quần áo cho cô, không cảm ơn sao còn mắng hắn?
Tôi tủi thân à nha!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc