Từ khi giao xong cái kèo "muốn cắn muốn sờ bao lâu tùy thích" đó xong, Phong Thành Hạo lúc nào cũng đeo bám Mộc Linh hết.
Hết cắn rồi lại nhéo.
Mà một khi đã cắn thì phải ʍúŧ làm cho má Mộc Linh đỏ ửng.
Đã hơn 1 tuần rồi, thế mà vẫn không buông tha cho cô. Mộc Linh có hơi hối hận.
"Này, Phong Thanh Hạo, chúng ta cần nói chuyện." Mộc Linh gõ gõ bàn ăn, nghiêm giọng nói.
Phong Thanh Hạo đang ngồi càu nhàu con cá chiên, hắn nâng mắt nhìn cô, buông đũa chống tay.
"Sao thế cưng?"
"Tôi muốn nói về việc...cái má." Cô ấp úng.
"Không."
"..."
Gì? Cô còn chưa nói cái gì hết mà?
"Này, tôi còn chưa nói xong đâu." Mộc Linh cau mày nghiến răng với hắn.
Sống chúng với Phong Thanh Hạo hơn 1 tuần, nhưng Mộc Linh cũng biết được sơ sơ tính cách của hắn.
Rất ghét ánh sáng chói, cho nên không bao giờ được mở rèm cửa.
Rất ghét cá. Hôm nào bàn ăn có cá sẽ giận dỗi.
Yêu má của Mộc Linh vì nó giống bánh flan nhưng lại rất ghét bánh flan.
Và không thích nhìn Mộc Linh cau mày.
"Ai cho em cau mày? Thả lỏng ra cho tôi." Phong Thanh Hạo ngồi dậy đưa tay vuốt vuốt mày của cô ra.
Mộc Linh cũng không hiểu, đại khái vẫn nghe lời hắn.
Đôi khi lấy nó ra đe dọa hắn vẫn được.
"Vậy anh phải để tôi nói." Mộc Linh bỉu môi.
"Thôi được rồi. Nói." Phong Thanh Hạo lạnh giọng.
"Tôi không muốn cho anh cắn má nữa, đau lắm." Cô vừa nói vừa ra vẻ đáng thương xoa xoa má.
"Không được. Không cho tôi cắn tôi sẽ ૮ɦếƭ." Hắn thản nhiên nói.
"Anh có nói lý lẽ không vậy?"
"Có mà. Không được cắn tôi sẽ ૮ɦếƭ. Em không cho tôi cắn má là một tội ác gia tộc luôn đấy."
"Liên...liên quan cái gì?" Cô ấp úng.
"Tôi ૮ɦếƭ thì nhà họ Phong cũng đi tông."
"..."
"Thế nên vẫn cắn má nha." Hắn nói xong thì cười nham nhở, lại tiếp tục ngồi càu nhàu con cá.
Mộc Linh âm thầm khóc trong lòng. Sao cô khổ quá vậy nè? Gả cho một tên cái quỷ gì cũng nói được hết.
"Bán thuốc phiện sao không nghiện thuốc phiện đi, nghiện má của tôi làm quỷ gì?" Cô vừa chọt miếng cá trong bát vừa lẩm bẩm.
"Ai rảnh? Chồng em là người sống lành mạnh không chơi ba cái quỷ đó đâu." Hắn nhìn cô nói.
"Thế anh bán nó là sống lành mạnh hả?"
"Tất nhiên. Giàu thì muốn lành mạnh hay lành yếu gì chả được." Hắn nói, tay lật con cá qua lại chán ghét nhìn nó.
Đời hắn ghét nhất là con quỷ này!
Mộc Linh nhìn hắn khều con cá lăn qua lăn lại nãy giờ, cô bỗng nảy ra ý tưởng.
Để tôi xem thử anh làm thế nào nha Phong Thanh Hạo.
"Anh muốn tiếp tục cắn thì tôi cho, nhưng với một điều kiện." Cô chống má nhìn hắn cười ngọt ngào.
"Em nói đi."
"Ăn hết mấy con cá này, tôi sẽ cho anh cắn, suốt đời không phàn nàn nữa."
"..."
Thành công rồi! Nhìn vẻ mặt chán ghét của hắn đi. Nhìn vẻ mặt buồn nôn căm hận mấy con cá của hắn đi. Tôi biết mà, Mộc Linh ơi mày tuyệt quá.
Mộc Linh còn đang cười khúc khích nhìn vẻ mặt khó ở của Phong Thanh Hạo, thì thấy hắn bắt đầu cầm đũa lên.
Xẻ con cá ra, gắp thịt bắt đầu ăn.
Nét cười trên mặt Mộc Linh cứng dần.
"Anh không phải ghét cá lắm sao?" Cô trợn tròn mắt hỏi.
"Nó không khiến tôi ૮ɦếƭ, nên chung quy thì vẫn ăn được." Hắn vừa nói vừa đưa cá vào miệng.
Mộc Linh đổ mồ hôi lạnh nhìn Phong Thanh Hạo từ tốn nhai nuốt.
Không sao! Mộc Linh ơi bình tĩnh đi, bàn ăn này tới 5 con cá, hắn tốt lắm chỉ 1 con hơn mà thôi.
Không thể nào nhai hết cả 5 được.
Không thể!
Phong Thanh Hạo cứ nhai rồi nuốt, chớp mắt đã qua 2 giờ đồng hồ, ăn gần xong con thứ 5 rồi.
Nét mặt hắn vẫn lạnh tanh, không một chút biến đổi.
"Này, anh thật sự phải ăn hết thật à?" Cô nhìn gương mặt hơi trắng bệch của hắn.
"Im lặng. Để tôi ăn nốt." Hắn lạnh giọng, ăn hết miếng cuối cùng.
Buông đũa, đẩy phần xương cá qua một bên, hắn ung dung lau miệng, sau đó đi lên lầu không nhìn lấy Mộc Linh một cái.
Mộc Linh nhìn biểu cảm lạnh nhạt của hắn, cảm thấy hơi lo lắng, cô đứng dậy lon ton theo sau.
Có phải chơi hơi quá rồi không...?
Lúc lên đến phòng, Mộc Linh thấy quản gia đang xếp quần áo, sắc mặt cô cứng đờ nhìn người đàn ông nằm trên giường.
Đêm đó, Phong Thanh Hạo nhập viện vì bội thực.