"Thế bây giờ anh làm gì?"
"Tôi buôn bán nha."
"Anh bán cái gì?"
"Bán hàng cấm."
"..."
Phong Thanh Hạo nhìn gương mặt đang xanh dần của Mộc Linh, hắn cười khẽ đẩy đầu cô một cái.
"Đùa em thôi. Không cần phải sợ vậy đâu."
Mộc Linh thở phào một cái, lòng hận không thể đem Phong Thanh Hạo ra cán qua cán lại.
Ai cho anh giỡn vậy hả?
"Tôi mở quán bar ấy, với mấy cái sòng bạc nhỏ ấy." Hắn giải thích cho cô.
Mộc Linh gật gật đầu, không phạm vào pháp luật là được rồi.
"Tôi biết anh thích đùa, nhưng làm ơn đừng có mang mấy cái cấm cấm đó ra đùa có được hay không?" Cô lườm hắn, nghiến răng.
"Ừ. Tôi biết rồi. Tôi lại đùa đấy. Tôi vừa kinh doanh quán bar vừa bán hàng cấm."
"..."
Mộc Linh chỉ muốn đạp ૮ɦếƭ cái tên này mà thôi.
"Bán hàng cấm là phạm pháp đấy. Anh không sợ ở tù hay sao?" Cô nói.
"Không. Sao lại sợ?" Hắn nhàn nhạt trả lời.
"Thế sao anh không đưa tôi đi đăng ký kết hôn?"
"Tại tôi sợ ở tù."
"..."
Mộc Linh nghẹn đến nổi muốn tắt thở, cô xoa xoa trán, cố gắng kiềm chế không đè chồng mới cưới của mình ra mà hành hung, nâng mắt nhìn khuôn mặt cười cười của hắn, hỏi.
"Thế sao giờ anh còn ở nhà?"
"Tôi không ở nhà không lẽ tôi ra ngoài đường ở hả?" Hắn hỏi.
"Ý tôi không có phải như vậy. Tôi muốn hỏi sao anh không đi làm?"
"Tôi là ông chủ, tôi thích ở nhà thì ở nhà."
Phong Thanh Hạo nói xong thì nhìn nhìn Mộc Linh, sau đó đưa tay lên cằm sờ sờ, làm ra bộ dạng suy nghĩ.
"Giờ mới để ý nha."
Mộc Linh có hơi khó hiểu, cô nhíu mày nhìn bộ dạng săm soi của hắn.
"Để ý cái gì?"
Phong Thanh Hạo nghiêng đầu, hắn đưa tay chọt vào иgự¢ của Mộc Linh, làm mặt cô đỏ bừng.
"Dễ thương quá nè." Hắn nói.
Mộc Linh ngượng đến nổi cảm thấy cả người nóng lên, cô lấy tay đánh vào trán Phong Thanh Hạo làm hắn đau đớn ôm đầu.
"Làm gì vậy hả?" Hắn oai oán nói.
"Anh...anh biến thái. Sao lại chạm vào иgự¢ tôi?" Cô xấu hổ nói.
Phong Thanh Hạo ngây ra, hắn vừa ôm trán vừa há hốc mồm.
"Ai chạm...chạm vào иgự¢ em?"
"Rõ ràng anh vừa chọt vào nó, còn khen nó dễ thương, anh giả ngu cái gì chứ hả?"
Phong Thanh Hạo uất ức, hắn ngồi dưới đất nói lớn.
"Tôi rõ ràng chọt vào con mèo trên áo của em, tôi thấy nó dễ thương thì khen. Em cũng nói tôi biến thái là thế nào?"
Hả? Con mèo...?
Mộc Linh cúi đầu nhìn nơi Phong Thanh Hạo vừa chạm, aaaa, rõ ràng có một con mèo thật nè.
Vậy là...cô sai rồi hả?
"Tôi...tôi xin lỗi. Tại tôi nghĩ anh chọt vào...иgự¢ tôi." Mộc Linh xấu hổ lại gần Phong Thanh Hạo.
Phong Thanh Hạo giãy dụa trên đất. Thân cao hơn 1m8 giờ lại ngồi ăn vạ như bé con 3 tuổi.
"Tôi không chịu đâu. Em đánh tôi. Em làm tôi đau. Tôi giận rồi."
"..."
Mộc Linh cắn cắn môi không biết làm thế nào. Cô ngồi xuống trước mặt hắn, nghiêng đầu.
"Vậy tôi phải làm gì anh mới hết giận tôi?"
Phong Thanh Hạo nhìn Mộc Linh, hắn bó gối lại, hai tay khoanh trước иgự¢ quay mặt đi.
"Tôi không dễ dỗ đâu."
"Thôi mà. Đừng giận tôi. Chúng ta mới cưới, anh cũng không nên làm tan nát gia đình nha." Cô lay lay cánh tay hắn.
"Em nói chúng ta mới cưới, vậy mà mới cưới em đã hành hung chồng của em, em có tình người hay không hả?" Hắn giận dỗi uất ức nói.
Mộc Linh thật sự hết cách, cô ngồi bệt xuống đất, cũng bỏ gối lại rồi khoanh tay, bĩu môi nhìn hắn.
"Anh mà còn giận tôi tôi sẽ giận ngược lại anh."
"Hừ. Tôi không có sợ em đâu." Hắn hừ lạnh.
"Tôi sẽ không cho anh cắn má tôi nữa." Cô nhàn nhạt nói.
"..."
"Đổi lại nếu anh hết giận tôi, anh muốn cắn muốn sờ bao lâu tùy thích." Cô nói tiếp.
"Thành giao." Nói rồi hắn bật dậy, bay lại nâng mặt cô lên mà gặm gặm.
Mộc Linh nghĩ thầm, hắn chắc chắn nghiện mất rồi.
Phong Thanh Hạo gặm gặm lại ʍúŧ ʍúŧ má của Mộc Linh, trong lòng thầm cười cợt.
"Em làm sao mà biết được tôi đây cố tình chọt?"
"May làm sao ở đó có con mèo chứ..."
"Phong Thanh Hạo mày quá giỏi, mày không đi đóng phim thì thật là quá tiếc cho cái tài năng vàng này."
"Tiểu bạch thỏ này thực quá dễ lừa mà!"