Cung Quý Dương nhướng mày, rõ ràng câu nói của Sầm Tử Tranh khơi dậy hứng thú rất lớn cho anh. Anh lười biếng tựa thân hình cao lớn của mình vào lưng ghế, cười nói: \'Xem ra ấn tượng mà anh để lại cho em là rất tệ. Trong mắt em, anh chẳng qua chỉ là một kẻ ăn bám hay một tên phá gia chi tử không làm được tích sự gì đúng không?\'
\' Đúng vậy!\' Sầm Tử Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, lạnh giọng nói: \'Tôi dám cá, nếu không có tiền anh không thể làm được chuyện gì cả!\'
\'Ồ!\' Cung Quý Dương không giận mà cười, \'Xem ra anh chắc là phải cược với em ván này, bằng không em cứ mãi hiểu lầm anh như vậy cũng không tốt lắm đâu!\'
\'Tốt thôi! Chuyện này là chính miệng anh nói đấy nhá, đến lúc đó đừng có hối hận là được!\' Sầm Tử Tranh vẫn chưa hết tức giận, nói.
Cung Quý Dương nhún vai, nhàn nhã khoanh hai tay trước иgự¢: \'Những lời mà Cung Quý Dương anh đã nói thì chưa từng có ý định thu về!\'
\'Vậy được!\' Sầm Tử Tranh suy nghĩ rất nhanh rồi nói tiếp: \'Thế này đi, chúng ta đánh cuộc một ván. Anh xuất phát từ Bắc Mỹ, đi đến miền Nam châu Âu sau đó quay lại, anh chỉ có thể mang theo lộ phí đủ đi đường, không được mang thêm một đồng nào nữa. Nếu như anh có thể hoàn thành chuyến đi vậy coi như anh thắng cuộc.\'
Cung Quý Dương suy nghĩ rất nhanh rồi lười nhác nói: \'Anh đồng ý cược ván này với em, nhưng ... anh có điều kiện!\'
\'Điều kiện gì?\' Sầm Tử Tranh không ngờ Cung Quý Dương lại nhanh chóng và thoải mái chấp nhận ván cược này như vậy, cô sửng sốt một chút rồi hỏi lại. Thực ra những lời cô nói lúc nãy chỉ là do nóng giận nhất thời mà thôi, không ngờ tên điên kia lại xem là thật.
Thân thể cao lớn của Cung Quý Dương bỗng đổ về phía cô, \'Nếu như anh làm được thì em ... phải trở về bên cạnh anh!\' Anh cười tà, ngữ điệu cực kỳ ái muội.
\'Anh ...\' Theo bản năng Sầm Tử Tranh cố né tránh hơi thở nóng rực đang phả về phía mình nhưng vô dụng, vòng eo cô đã bị đôi tay rắn như hai gọng kìm chế trụ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
\'Yêu cầu của anh thật quá đáng!\' Sầm Tử Tranh trừng anh.
\'Lần cá cược này được lập trên cơ sở hoàn toàn bất bình đẳng, vì thế anh không cho rằng đề xuất của anh quá đáng đến mức nào!\' Cung Quý Dương ý cười tràn ra cả khoé mắt, nói.
\'Tôi không đồng ý!\' Sầm Tử Tranh lạnh lùng cự tuyệt.
Cung Quý Dương nghe vậy mặt càng đưa sát mặt cô, rồi đặt nụ hôn nóng rực lên chiếc gáy trắng như tuyết, nụ hôn chớp nhoáng khiến cho cả người Sầm Tử Tranh khẽ run ...
\'Tranh Tranh à ...\' Giọng nói trầm ấm của anh cất lên, mang theo vô vàn âu yếm, \'Em đừng quên anh là người làm ăn, trước khi có bất kì quyết định nào thì cũng phải suy nghĩ đến lợi ích trước đã. Anh sở dĩ muốn cùng em cược ván này hoàn toàn là vì muốn có được em lần nữa!\'
\'Cung Quý Dương, anh cũng quá tự tin rồi đó!\' Sầm Tử Tranh ảo não nói, cô có cảm giác như mình vừa đào hố để tự nhảy vào vậy.
\'Tự tin dù sao cũng tốt hơn nhiều so với tự ti. Dù sao trong từ điển của Cung Quý Dương, từ trước đến giờ đều chưa từng có bốn chữ "không đánh mà lui". Riêng với em ... anh luôn chấp nhất như vậy!\'
Môi Cung Quý Dương khẽ câu lên một đường cong, anh ngồi thẳng dậy, khởi động xe, lái đi.
Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn Cung Quý Dương, lời của anh nhất thời khiến cô mờ mịt. Người đàn ông này ... rốt cuộc anh đang nghĩ gì chứ?
Ngày hôm sau, Cung Quý Dương bắt đầu thực hiện cuộc cá cược giữa hai người. Anh không mang theo nhiều tiền lắm, ngoài ra chỉ có một chiếc máy ảnh, theo lời anh nói chính là đi đến nơi nào anh cũng sẽ chụp lại ảnh để làm bằng chứng.
Cuộc sống của Sầm Tử Tranh trở lại tĩnh lặng như trước, chỉ có điều, mỗi lần trở về nhà nhìn thấy hành lý và quần áo mà Cung Quý Dương để lại, không hiểu sao trong lòng cô lại dậy lên một cảm giác buồn bã mơ hồ.
Trong lòng có chút rầu rĩ, lại có chút khổ sở, chẳng lẽ ... đó chính là tương tư sao?
Không!
Không thể nào!
Cô sao lại có cảm giác tương tư anh được chứ?
Thật nực cười!
Hãy để tất cả khôi phục lại như bình thường đi, lúc này cô không dám suy nghĩ quá nhiều. Buổi trình diễn thời trang càng lúc càng đến gần, cô phải lấy lại tinh thần tập trung vào công việc mới được
Nhưng mà ...
Có phải lần này cô hơi quá đáng rồi không?
Muốn Cung Quý Dương trên người không một phân tiền đi từ châu Mỹ sang đến châu Âu rồi quay trở lại, cuộc cá cược này có phải là quá lớn rồi không?
Bàn tay đang cầm 乃út của Sầm Tử Tranh lại dừng lại lần nữa. Lỡ như ... lỡ như anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Lòng thật loạn! Nhất thời cô chợt có suy nghĩ, hay là hủy bỏ cuộc cá cược này!
Cô thật sự không muốn trở thành một hung thủ Gi*t người dù là gián tiếp nha!
Nghĩ là làm, Sầm Tử Tranh lập tức nhấc điện thoại lên, nhấn số sau đó khẩn trương chờ điện thoại kết nối.
Điện thoại reo lên mấy hồi rốt cuộc cũng có người tiếp.
\'Hi ...\' Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy rất vui, cô vội vàng lên tiếng ...
\'Xin chào!\' Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái.
Hả???
Số điện thoại này không phải là số của Cung Quý Dương sao? Sao lại có cô gái nào nghe chứ?
\'Xin chào? Xin hỏi cô tìm Cung tiên sinh sao?\' Đầu bên kia vẫn là một giọng nữ, nhỏ nhẹ mà lễ phép hỏi.
\'À ... ừm ... Đúng vậy. Số này ... không phải là số điện thoại của anh ta sao?\' Sầm Tử Tranh điều tiết lại tâm tình của mình, ngập ngừng lên tiếng hỏi.
\'Đúng vậy. Đây là số của Cung tiên sinh. Tôi là thư ký của tổng giám đốc. Bởi vì mấy ngày gần đây Cung tiên sinh không đến công ty nên các cuộc gọi đến số máy của ngài ấy đều được chuyển đến phòng thư ký. Xin hỏi cô tìm Cung tiên sinh có chuyện gì gấp không ạ?\' Cô gái cực kỳ lễ độ giải thích.
\'Ồ, không có gì, cám ơn!\' Sầm Tử Tranh vội trả lời rồi ngắt điện thoại.
Xem ra Cung Quý Dương thực sự nghiêm túc thực hiện cuộc cá cược, hơn nữa điện thoại cũng không mang theo!
Trong lòng Sầm Tử Tranh không khỏi sợ run.
Mình sao thế này? Anh ta muốn đi thực hiện cuộc cá cược là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến mình đâu mà phải lo lắng chứ!
Chừng như nhận ra chính mình quá để tâm đến Cung Quý Dương, cô cực kỳ ảo não vội điều tiết lại tâm trạng, tập trung tinh thần xem xét những văn kiện có liên quan đến buổi trình diễn.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi ... Sáng đến trưa, trưa lại đến tối, mãi đến khi gió đêm thổi lạnh từng cơn ...
Sầm Tử Tranh là một người cuồng công việc điển hình, có lúc vì quá mải mê công tác mà ba bữa ăn cũng thường bỏ qua, cho đến khi bụng đói kêu vang ngẩng lên nhìn thì mới phát hiện trời đã tối.
Đang lúc chuẩn bị hoàn tất những việc cuối cùng thì chợt một mùi thơm thoang thoảng ập đến khiến Sầm Tử Tranh ngẩng vội đầu lên nhìn.
Một người đàn ông cao lớn đang mỉm cười đứng ngay cửa nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý, một tay anh cầm một bó hoa lớn còn tay kia đang kéo một chiếc va ly.
\'Tử Hạo?\' Khi Sầm Tử Tranh nhìn rõ bóng người mới đến, cô nở một nụ cười hiền hoà, cất tiếng gọi.
\'Đoá hoa đẹp nhất dành tặng cho thiên sứ xinh đẹp nhất!\' Anh đưa bó hoa cho cô, những bông hoa thật đẹp càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh.
\'Cám ơn!\' Sầm Tử Tranh đưa tay nhận bó hoa, cô mỉm cười hỏi: \'Anh vừa xuống máy bay sao?\'
Thư Tử Hạo gật đầu, \'Ừ. Ở bên đó chán lắm, cũng may là đã xong. Rốt cuộc anh cũng có thể toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp thiết kế của mình rồi.\'
Sầm Tử Tranh cười khẽ: \'Anh nha, đúng là sống trong phúc mà không biết phúc. Anh không biết có bao nhiêu nhà thiết kế muốn được đi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn này nhưng chỉ vì không đủ tư cách nên phải đứng ở ngoài cuộc không? Anh nên biết thỏa mãn chứ!\'
\'Nếu như có lần sau anh nhất định sẽ không tham gia.\' Thư Tử Hạo nói giọng kiên định.
\'Tại sao chứ? Không phải anh biết rất rõ là đề cử này đối với danh tiếng của một nhà thiết kế quan trọng đến mức nào sao?\'
Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ rõ vẻ khó hiểu, giải thưởng lớn này có không biết bao nhiêu nhà thiết kế muốn tham gia mà không được vậy mà Thư Tử Hạo này dường như không có chút hứng thú nào.
Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen phát ra một tia dị thường, anh chậm rãi nói: \'Bởi vì anh đã chịu đủ những ngày phải sống xa em rồi, Tử Tranh, những ngày này đối với anh mà nói thật là khổ sở, mỗi ngày hình bóng em đều quẩn quanh trong đầu anh ...\'
\'Tử Hạo ...\'
\' Được rồi được rồi, anh biết em sẽ nói là em chưa sẵn sàng cho một cuộc tình mới, anh chỉ là than thở một tí thôi ...\' Thư Tử Hạo thông minh thấy bầu không khí ngượng ngùng liền vội chuyển đề tài: \' Đã muộn thế này rồi, chắc là em cả ngày chưa ăn gì, đi thôi, anh mời em ăn một bữa ngon!\'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng cười: \'Tử Hạo, hôm nay phải là em mời anh ăn cơm mới đúng, coi như là tẩy trần cho anh đi!\'
\'Ồ\' Thư Tử Hạo sảng khoái cười, \'Vậy thì anh phải "bóc lột" em một bữa lớn mới được!\'
Hai người vừa cười vừa nói rời khỏi văn phòng!
****
Ánh sáng hiền hoà soi rọi khung cảnh tao nhã của nhà hàng, mỗi ngọn đèn thủy tinh đều chiếu ra ánh sáng mê người.
\'Ừm, thật nhớ bít tết của nhà hàng này, Tử Tranh em không biết đó thôi, mấy ngày anh ở bên đó tham gia cuộc thi, muốn ăn nhất chính là món bít tết của nhà hàng này, đáng tiếc là chỉ có thể tưởng niệm hương vị của nó. Thật là tội nghiệp nha!\'
Thư Tử Hạo cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đĩa đến trước mặt Sầm Tử Tranh, vừa cười vừa nói.
\'Đường đường là nhà thiết kế quyền uy không ngờ lại dẻo miệng đến vậy!\' Sầm Tử Tranh tao nhã hớp một ngụm rượu đỏ, nói giọng trêu chọc.
Thư Tử Hạo cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: \'Làm ơn đi Tranh Tranh, nhà thiết kế cũng là người mà!\'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì cô lại nâng cốc lên: \'Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng anh, giải thưởng lớn kỳ này anh độc chiếm nha, đúng là làm người ta hâm mộ ૮ɦếƭ mất!\'
Thư Tử Hạo cũng nâng cốc lên, hai chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp chạm khẽ vào nhau vang lên một tiếng thanh thúy, anh cố tình làm ra vẻ oán giận nói: \'Tử Tranh, em từ lúc nào học người ta châm chọc người khác vậy? Nếu như không phải vì bước phát triển thương hiệu tiếp theo thì anh thật sự lười để ý mấy cuộc thi này. Vậy mà em còn dám cười anh?\'
‘Em nào dám cười nhạo anh? Em nói đều là lời thật lòng mà!\' Sầm Tử Tranh cực kỳ nghiêm túc nói.
Thư Tử Hạo cười, lắc đầu không nói.
Đúng lúc này quản lý của nhà hàng chợt tiến đến nhã nhặn nói: \'Thực xin lỗi, làm phiền hai vị dùng bữa!\'
\'Quản lý, có chuyện gì sao?\' Thư Tử Hạo ngạc nhiên hỏi lại.
Quản lý nhà hàng khẽ mỉm cười: \'Là thế này, tin tức hai vị ở đây dùng cơm không hiểu sao giới truyền thông lại biết, hiện giờ có rất nhiều ký giả đang tụ tập trước nhà hàng, vì vậy tôi đến đây nhắc nhở hai vị một tiếng, lát nữa dùng bữa xong hai vị nên đi ra bằng cửa sau!\'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm: \'Quản lý, cám ơn anh. Nếu không có anh nhắc nhở lát nữa chúng tôi nhất định sẽ bị những ký giả đó làm phiền ૮ɦếƭ.\'
\'Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hai vị xin cứ tự nhiên, tôi sẽ không làm phiền nữa!\' Quản lý nói xong liền rời đi.
Thư Tử Hạo hơi hé rèm cửa nhìn ra ngoài ...
\'Ký giả quả nhiên đến không ít nhưng thật kỳ lạ, hôm nay sao lại có nhiều ký giả đến thế chứ? Giới thiết kế thời trang cũng không được truyền thông quan tâm mấy, sao hôm nay họ lại rầm rộ thế này?\' Anh nghi hoặc thấp giọng hỏi.