\'Đúng thật là đứa bé ngoan. Đến bà nội hôn một cái nào!\'
Trình Thiến Tây nhìn đứa cháu nội ngoan ngoãn của mình, quả thật trong lòng yêu mến không thôi, bà ôm lấy Cung Ngữ Hòa, âu yếm hôn lên mặt con bé.
Những người khác nghe mấy lời này của cô bé cũng không khỏi bật cười.
\'Mẹ, mẹ thấy không, những lời này chắc chắn là Quý Dương dạy con bé rồi bằng không Tiểu Hòa nhỏ như vậy làm sao biết nói những lời lấy lòng người lớn như vậy được!\' Sầm Tử Tranh cười ngọt ngào.
\'Nếu muốn ta nói thì phải là Tiểu Hòa nhà chúng ta quá thông minh, quá hiểu chuyện bằng không cho dù có dạy cho con bé thì cũng sẽ không biết nói, có đúng không? \'Cung Doãn Thần cười đến không khép miệng lại được.
\'Đúng đó! Ba nói Tiểu Hòa hiểu chuyện nhất!\'
Cung Ngữ Hòa vừa nghe nhắc đến Cung Quý Dương thì trên mặt liền lộ vẻ sùng bái và kiêu ngạo.
\'Con nha, suốt ngày cứ ba, ba , không sợ mẹ ghen sao?\' Sầm Tử Tranh cười nhẹ cọ tay vào mũi cô, nói đùa.
\'Mẹ sẽ không ghen đâu bởi vì ba yêu con nhưng ba cũng yêu mẹ, ba nói như vậy đó. Ba nói rất yêu rất yêu mẹ, sau này Tiểu Hòa lớn lên cũng sẽ có người yêu Tiểu Hòa!\'
Câu nói này của cô bé càng khiến cho mọi người cười lớn hơn, mặt Sầm Tử Tranh đã hồng như ráng chiều, cô ôm chặt lấy Cung Ngữ Hòa, nói: \'Nha đầu này, cái gì cũng dám nói. Nào, đi với mẹ qua bên kia xem tác phẩm của con đi!\'
Còn không dắt tiểu quỷ kia đi chỗ khác, còn không biết con bé nói thêm những gì khiến cô ngượng ngùng nữa đây!
\'Tiểu Hòa à, anh Diên Nhi của con đang làm gì ở phòng thí nghiệm vậy?\' Sầm Tử Tranh hỏi.
\'Con không biết. Anh Diên Nhi đóng hết cửa lại không cho con vào. Hừm, đó là phòng thí nghiệm của ba chứ không phải của anh ấy, đợi ba về con nhất định sẽ mách với ba!\' Tiểu Hòa vẻ mặt không vui trả lời.
Sầm Tử Tranh mỉm cười lắc đầu, ba đứa nhỏ này đứa nào đứa nấy hình như cũng rất bận rộn, nhỏ như vậy mà đã biết tìm chuyện để làm, xem ra bây giờ trẻ con hiểu chuyện rất sớm, nhất là những đứa con của tứ đại tài phiệt.
Cô còn nhớ có lần Tiểu Tuyền gọi điện thoại đến nói, con của cô Lăng Dận bây giờ tuổi còn nhỏ mà đã giống hệt người lớn, làm như cái gì cũng biết thật là dọa người. Câu nói này của Tiểu Tuyền Sầm Tử Tranh lúc nào cũng nhớ trong đầu.
Nhưng Tiểu Tuyền bây giờ chắc là đang chịu khổ. Lãnh Thiên Dục kia hết ngày tới đêm nài nỉ khiến cô rốt cuộc cũng đồng ý chịu sinh thêm một cục cưng nữa, khiến Lãnh Thiên Dục kích động đến nỗi suýt khóc. Bây giờ thì hắn được như ý rồi, Tiểu Tuyền giờ đã to bụng sắp sinh.
Cũng may là Sầm Tử Tranh đã có ba đứa nhỏ, bằng không Cung Quý Dương kia nhất định là lại so đo.
\'Tiểu Hòa, vậy con nói cho mẹ biết, anh hai Thiên Nhi lúc ra khỏi nhà có nói lúc nào sẽ về không?\'
Sầm Tử Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ cũng đã trễ rồi, Cung thị hôm nay chắc là đã cho nhân viên về sớm rồi mới đúng chứ.
Cái đầu nhỏ của Cung Ngữ Hòa lắc như trống bỏi, \'Anh Thiên không có ở nhà sao? Anh ấy đi đâu rồi? Ồ ...\'
Nhất thời như nhớ ra điều gì, cô bé chu môi: \'Anh ấy có phải lại đi tìm ba không? Hừm, lần sau con sẽ không thèm chơi với anh ấy nữa. Vừa nãy con nói anh ấy dẫn con đi tìm ba vậy mà anh ấy tự đi! Anh Thiên Nhi thật xấu!\'
\'Được rồi được rồi. Đợi lát nữa ba về mẹ con mình cùng phạt hai cha con, chịu không?\'
Sầm Tử Tranh nghe con gái nói vậy liền dỗ dành, trong lòng cũng không ngừng trách Cung Quý Dương. Lúc này là lúc nào rồi mà còn dẫn con đi đâu không thấy nữa chứ!
\'Dạ!\'
Cung Ngữ Hòa vui vẻ cười sau đó hào hứng nói tiesp: \'Mẹ, nhanh xem thiết kế của con đi!\'
\'Được!\' Sầm Tử Tranh cầm tờ giấy vẽ tranh của con lên xem kỹ.
Trên tờ giấy vẽ phác họa của một cây ghim cài áo, rõ ràng là dành cho trẻ con. Tuy rằng nét vẽ ngây ngô nhưng kiểu dáng thật mới mẻ, nhất là viên đá quý khảm trên chiếc ghim cài áo đó, không phải là con bé không thể viết ra được tên của viên đá mà ngược lại còn thông minh hơn, ở bên cạnh hình của chiếc ghim cài còn vẽ thêm hình của viên đá quý, như vậy thì ai xem cũng hiểu được.
Sầm Tử Tranh mỉm cười gật đầu. Tuy cô là nhà thiết kế trang phục nhưng lúc thiết kế trang phục đương nhiên sẽ suy nghĩ tìm tòi những trang sức phù hợp để phối với bộ trang phục đó vì vậy đối với thiết kế trang sức cô cũng nghiên cứu không ít. Thấy con gái tuổi còn nhỏ như vậy mà đã vẽ được một bản phác thảo đâu ra đấy, trong lòng cô vui mừng khôn xiết.
\'Tiểu Hòa, con giảng cho mẹ nghe xem, chiếc trâm cài áo này con định phối với trang phục nào!\'
Nghe mẹ hỏi, Cung Ngữ Hòa xòe bàn tay trắng nõn mũm mĩm chỉ lên tờ giấy, giọng non nớt nói: \'Chiếc trâm cài áo này là con làm cho những bạn nhỏ khác, lúc mặc quần áo Giáng sinh là có thể cài nó, đi chơi hoặc đi ăn tiệc đều có thể. Nó có hình một chiếc đũa thần, ở phần đầu có thể dùng đá màu xanh bởi vì con thích nàng tiên trong rừng, con nghĩ các bạn khác cũng sẽ thích, bạn nào có một cây đũa thần thì bạn đó trở thành nàng tiên trong rừng rồi!\'
Sầm Tử Tranh nghe con "giải thích" như vậy trong lòng càng vui mừng, tn tuy năm nay chỉ mới bốn tuổi, tuổi nhỏ mà có thể nghĩ được như vậy cũng có thể coi như là chu toàn rồi. Đây đúng là điều mà người làm mẹ như cô nên cảm thấy kiêu ngạo.
\'Tiểu Hòa à, mẹ có một đề nghị, con có muốn nghe không?\'
Sầm Tử Tranh nhìn phác thảo của con lần nữa, cười nói. Cô trước giờ luôn thích để con tự mình phát huy khả năng của mình, vốn cô là một nhà thiết kế nổi tiếng nên cô hiểu rất rõ, nếu như ép buộc một người nghe theo ý kiến của người khác mà thiết kế là một chuyện rất khó chịu.
Cung Ngữ Hòa vội vã gật đầu.
Sầm Tử Tranh cầm tờ bản vẽ lên, \'Vừa nãy con nói định dùng đá màu xanh phải không? Như vậy hình như không tốt lắm đâu!\'
Cung Ngữ Hòa nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn theo tay mẹ, nghiêm túc suy nghĩ sau đó hỏi: \'Sao lại không tốt hở mẹ? Đá màu lấp lánh mấy bạn nhỏ nhất định sẽ thích mà!\'
Sầm Tử Tranh cười lắc đầu: \'Tiểu Hòa, cây đũa thần này của con là thiết kế cho những bạn nhỏ khác mà, vì vậy không cần quá nổi bật đâu. Loại đá màu xanh này rất phát sáng, nếu như con lạm dụng sẽ rất rối mắt, con nghĩ thử xem có đúng vậy không?\'
Cung Ngữ Hòa nghiêng chiếc đầu nhỏ ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu: \'Mẹ nói đúng lắm, bây giờ con đi sửa lại!\'
Bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười sủng nịch, gật đầu.
Sắc trời đã dần tối lại, hoa tuyết ngoài cửa dưới ánh sáng của vô vàn ánh đèn bay bay nhìn càng thêm huyền ảo, đêm Bình an càng lúc càng gần, khắp nơi đều vang tiếng nhạc dìu dặt và hương thơm của các loại thức ăn ...
\'Ba ơi, Thiên Nhi đói quá rồi!\' Cung Liệt Thiên vừa ngáp vừa nói.
\'Đều tại em cả, ba nuôi đã quy định rõ là chúng ta chỉ chạy một vòng thôi, thế mà em lại dám làm trái, chạy cho đủ ba vòng, hại chúng ta trễ như vậy mới về đến Cung Viên!\'
Người vừa nói câu này không phải ai xa lạ mà chính là con trai của Lăng Thiếu Đường, Lăng Triệt.
Cung Liệt Thiên nghe hắn nói vậy, đôi mắt tà tứ rõ ràng là do di truyền nhẹ nhướng lên: \'Anh còn dám nói em sao, không phải anh đua rất hào hứng sao? Bằng không sao gọi là "một bàn tay vỗ không kêu" chứ!\'
\'Được rồi được rồi, hai đứa tiểu quỷ này, đã về đến Cung Viên rồi vẫn tranh cãi không thôi. Chúng ta ba người bây giờ đang rất nguy hiểm rồi, còn không mau đi vào thì ngay cả ba cũng bị nạn!\'
Hai đứa trẻ rụt lưỡi, theo Cung Quý Dương vội vã đi vào Cung Viên.
Tiếng nhạc hân hoan như âm thanh từ trên thiên đường du dương len lỏi vào từng góc nhỏ trong phòng khác, khi nhóm ba người của Cung Quý Dương cùng bước vào trong phòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía họ.
\'Tiêu rồi, bị bắt tại trận rồi!\' Cung Quý Dương nhỏ giọng nói với Tiểu Lăng Triệt và Thiên Nhi.
Cung Liệt Thiên dán sát thân hình nhỏ nhắn vào người Cung Quý Dương, cũng nhỏ giọng hỏi: \'Ba à, ba đoán thử xem mẹ có phạt đứng con không?\'
\'Thảm rồi, haizzz, lần này ngay cả con cũng bị liên lụy rồi. Đêm bình an của con a ...\' Lăng Triệt ai oán nói.
\'Hai đứa đang xì xào gì đó? Là Tiểu Triệt sao? Sao con lại ở đây?\' Lúc này Sầm Tử Tranh đi đến trước mặt ba người, vừa nhìn thấy Lăng Triệt liền không nhịn được hỏi ngay.
\'Con ... con ... hắc hắc ...\'
Lăng Triệt vò vò đầu sau đó đôi mắt to tròn đảo nhanh một vòng, hắn vội bước đến ôm chặt lấy chân Sầm Tử Tranh, nói giọng ngọt như mật: \'Tiểu Triệt nhớ mẹ nuôi mà. Tiểu Triệt muốn ở Cung Viên cùng mọi người đón Giáng sinh!\'
\'Được rồi được rồi, Tiểu Triệt, Thiên Nhi, nhanh qua đây, qua bà nội xem nào ...\' Trình Thiến Tây thấy hai đứa nhỏ liền cười thật tươi, vẫy tay về phía hai đứa.
\'Ừ, qua đây, qua cho bà ngoại nhìn hai đứa xem nào!\' Bà Sầm đang ngồi bên cạnh cũng tươi cười nói.
Bởi vì trốn đi đua xe, Cung Quý Dương sợ lỡ hẹn nên đã đặc biệt dặn dò tài xế đi đón bà Sầm và em trai của Sầm Tử Tranh cùng đến Cung Viên trước.
\'Bà nội, bà ngoại ...\'
Cung Liệt Thiên và Lăng Triệt không hẹn mà cùng kêu lên, hai đứa vừa định chạy đến thì đã bị Sầm Tử Tranh chặn lại.
\'Hai đứa tiểu quỷ, đợi một chút!\'
\'Mẹ ...\' Cung Liệt Thiên rầu rĩ kêu.
\'Mẹ nuôi ...\' Lăng Triệt rụt lưỡi, dè dặt kêu.
Sầm Tử Tranh ra lệnh cho hai đứa đứng yên sau đó nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới sau cùng ánh mắt rơi trên người Cung Quý Dương.
\'Bà xã ...\'
Cung Quý Dương bị cô nhìn đến chột dạ, hắn vội cười cầu hòa, bước đến ôm lấy cô nhỏ giọng nói: \'Giáng sinh vui vẻ!\'
Hai đứa nhỏ Thiên Nhi và Lăng Triệt cực kỳ thông minh, thấy vậy cũng đồng loạt lên tiếng: \'Mẹ/ Mẹ nuôi, Giáng sinh vui vẻ!\'
\'Đợi đã ...\'
Sầm Tử Tranh vừa nhìn đã nhận ra vẻ lén lút thập thò của họ, trong lòng đã rõ mười mươi, cô đi đến bên cạnh Cung Liệt Thiên và Lăng Triệt, khuỵu chân xuống nắm lấy quần áo trên người hai đứa ...
\'Có ai có thể cho mẹ biết, quần áo của các con sao lại bẩn thế này không?\'
Hai đứa trẻ cùng rụt cổ mắt liếc về phía Cung Quý Dương đang đứng bên cạnh như cầu cứu.
Sầm Tử Tranh đứng dậy bước nhẹ về phía Cung Quý Dương, đôi tay nhỏ nhẹ vòng qua cổ hắn, vỗ nhẹ ...
\'Ông xã, vừa nãy mọi người bước vào hình như là có che dù mà, thế nào mà cả người đều dính tuyết vậy?\'
\'Hắc hắc ...\'
Cung Quý Dương nhẹ vươn tay vòng qua bờ eo mảnh khảnh của cô, cười tà tứ: \'Chỉ có bà xã đại nhân quan tâm anh nhất!\'
\'Anh nha ...\'
Sầm Tử Tranh kề sát miệng bên tai hắn, giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe, nghiến răng nghiến lợi nói: \'Đừng đánh trống lảng với em. Anh dẫn hai đứa tiểu quỷ đi đua xe đúng không? Cả người đều có mùi dầu nhớt xăng xe, tối nay anh ૮ɦếƭ chắc rồi!\'
\'Ha ha ...\'
Cung Quý Dương cười càng "vui vẻ", hắn biết không giấu được Sầm Tử Tranh, mấy năm qua cô đã sớm luyện thành một đôi "hỏa nhãn kim tinh" rồi.
\'Bà xã, đừng giận mà. Vậy đi, đợi đến lúc mở quà em xem anh tặng gì cho em, nếu như em không thích thì muốn phạt anh thế nào cũng được, được không?\'
\'Anh thật là ...\'
Sầm Tử Tranh vừa định nói gì thì chợt thấy một người làm vội vã chạy vào, khẩn trương đến suýt nữa thì vấp ngã.
Dì Tề thấy vậy có chút bất mãn chau mày bước đến nhẹ giọng trách: \'Gấp gáp như vậy làm gì? Có chuyện gì sao?\'