Tứ Đại Mỹ Nhân - Chương 80

Tác giả: Hàn Ngọc Băng

- Hàn Tường Vy ! daddy đã nói với con rồi, tuần này ta cấm cửa con một tuần. Hôm trước đi học con đánh hộc máu mồm cậu quý tử dòng họ Johnson và làm gãy hai cái răng cửa tiểu thư dòng họ Anvils vẫn chưa đủ sao?
Hàn Tường Vy, năm nay vừa tròn sáu tuổi, khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh, mái tóc vàng đặc trưng của phương Tây, chỉ một cử động nhẹ của cô bé cũng khiến bao người mê đắm. Cô khẽ nở nụ cười, để lộ ra chiếc răng khểnh cực kute :
- Hey man, I\'m English, so I can\'t understand what you\'re talking about. Ohhhh it\'s late now, I have to go. See you later !
Nói xong cô vội vàng chạy ngay đi trước khi mọi chuyện rồi tệ hơn. Nhìn bóng dáng con bé mất hút ngoài cánh cửa cung điện, Hàn Gia Huy cuộn chặt tay thành nắm đấm. Giỏi, giỏi lắm, bây giờ lời nói của bố mày cũng coi như là vô trọng lượng rồi phải không con?
Thực ra thì đôi lúc anh cũng tự hỏi, liệu Hàn Tường Vy có phải là con ruột của anh? Rõ ràng Moon thì mềm mại, ôn nhu như nước, anh thì nghiêm túc chính trực, sao lại đẻ ra đứa con lầy lội đến phát điên như thế chứ?
Hôm nọ mắng nó bằng Tiếng Anh thì nó bảo : " Con là người Việt. Con chỉ thích dùng Tiếng Việt. ". Đến hôm nay nói Tiếng Việt thì nó lại cãi là " I\'m English ". Rốt cuộc thì mày nói rõ hộ bố là mày quy ước dùng tiếng nào cái.
Chưa hết, con bé còn rất đáng ghét, cái gì nó cũng kể hết với dì Vy Anh của nó, dường như bố mẹ nó còn không quan trọng bằng vậy.
Ban đêm anh sang phòng con bé bế vợ sang, sáng hôm sau nó mách lẻo với dì Vy Anh.
Một hôm bốc vụng thức ăn Nguyệt chuẩn bị riêng cho con bé, nó nhìn thấy, cũng lập tức kể cho dì Vy Anh.
Lại một ngày đẹp trời nào đó, anh dỗi, anh bắt Nguyệt hôn, một phát không đủ, lại nhõng nhẽo thêm mấy chục phát. Con bé đi qua phòng bố mẹ, nghe thấy, hôm sau dì Vy Anh của nó auto biết.
Mà Hàn Vy Anh là ai chứ, từ bé đến giờ, hễ anh để lộ sơ hở gì là nó có để yên cho anh đâu. Làm mẹ rồi mà tính cách vẫn thích đi hít drama như bọn thanh niên, anh tự hỏi không biết thằng Y Tử nó nuôi vợ nó kiểu gì mà hay vậy.
Thôi ! Hàn Vy Anh, Hàn Tường Vy, chúng mày biến hết về một nhà đi !
Moon nhìn thấy mặt chồng đang bí xị, chắc lại giận con gái rồi. Mà khổ nỗi nhỏ vừa thương con, lại rất yêu chồng, biết bênh ai đây?
- Thôi mà chồng đừng giận nữa, cái mặt thế kia người ta lại cười cho đấy.
- Tôi mặc kệ. Quý tộc thì sao chứ, quý tộc mà bị con gái đè đầu cưỡi cổ thì làm nông dân còn hơn.
- Chồng đừng giận nữa mà. Con còn nhỏ, mà lại hoạt bát, mồm mép nhanh như vậy, sau này ra đời nhất định sẽ không bị chịu thiệt.
- Thiệt thòi gì. Tôi cảm thấy sau này nó bị nghiệp quật thì đúng hơn !
" Ắt xì "
Ở một nơi nào đó Hàn Tường Vy hắt hơi liên tục. Có phải daddy lại đang nói xấu cô không vậy? Nhưng mà thôi, cô cũng chẳng sợ, người ta ai ai trông cũng thật tử tế và tốt đẹp cho đến khi bạn khám phá ra lịch sử trình duyệt của họ. Cho nên là... hắc hắc... cuộc chiến giữa cô và daddy chắc vẫn còn dài dài.
Nhưng cô không muốn để những chuyện không đâu này phá hỏng một ngày tốt đẹp. Hàn Tường Vy nhìn chiếc đồng hồ bằng vàng ròng đeo trên cổ tay, mặt xuất hiện ba vạch đen. Thằng nhãi Johnson hẹn cô ra bờ sông bảo có trò mới hay lắm, thế mà đợi nó cả tiếng, muỗi thơm cho chục phát rồi vẫn chẳng thấy mặt mũi nó đâu. Hàn Tường Vy tức điên người, lần này không xử bé thì chị quyết không mang họ Hàn.
Cô bé nắm chặt nắm đấm, bàn tay tràn đầy uy lực, hùng dũng chuẩn bị đi về thì từ dòng sông phát ra một tiếng động khả nghi. Máu thám tử nổi lên, cô từ từ tiến gần lại, mắt tìm kiếm, bỗng cô phát hiện ra một người đang đuối dần giữa dòng sông.
Tiểu thư dòng dõi quý tộc như cô, sống trong Ⱡồ₦g kính được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, chỉ cần hơi ngã một chút là đã khiến mọi người hoảng hết cả lên, không ngờ vào giây phút sinh tử lại dám nhảy một mình xuống cứu người.
Hàn Tường Vy trách thầm, bình thường cả dàn các anh vệ sĩ to cao đẹp trai đi theo thì chẳng có chuyện gì xảy ra, duy chỉ có đúng một hôm cô trốn đi chơi thì liền gặp sự cố. Rõ là xúi quẩy mà.
Tuy nhiên may là cô đã được học bơi từ nhỏ, tuy không phải xuất sắc nhưng cũng đủ dùng, cộng thêm nước sông cũng không sâu lắm, cuối cùng sau bao nhiêu vất vả cô đã đưa được người vào bờ.
Nhưng cả người hắn ta lạnh lẽo đến đáng sợ. Cô áp mặt vào tim hắn. Không có tiếng động ! Chẳng lẽ hắn ૮ɦếƭ rồi ? Không phải chứ !
Cô bé gấp gáp làm động tác sơ cứu. Không có tác dụng ! Cô hoảng đến suýt rơi nước mắt, trong thời khắc nguy hiểm, cô không do dự áp môi mình lên đôi môi lạnh băng ấy. Thời gian trôi từng giây tích tắc. Không một tiếng động. Khi mà cô cảm tưởng như không thể cứu vãn được nữa, hắn ta bỗng ho sặc sụa, mắt từ từ mở ta. Lần đầu tiên cô hiểu được cảm giác trái tim mình muốn vỡ òa.
Không phải vì cô có tình cảm đặc biệt với hắn, mà phàm là con người, có ai chịu nổi cảm giác thấy người giây trước còn sống trước mặt mình, giây sau đã ra đi?
Vui mừng rồi lại tức giận, không phải do tên sao chổi này nên cô mới bị hoảng sợ cực độ và mất first kiss thiêng liêng sao? Mẹ Moon nói nụ hôn đầu là quý giá nhất, chỉ giành cho người mình yêu thôi, giống như trong truyện cổ tích công chúa và hoàng tử vậy. Giờ quý gì thì cũng mất rồi , không biết hoàng tử của cô có giận cô không? Huhu cô không muốn anh ấy giận đâu.
Càng nghĩ càng tức, cô toan bỏ đi thì một bàn tay nhỏ bé giữ chặt lại, giọng nói non nớt vang lên :
- Xin lỗi.
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn cậu ta. Khuôn mặt cậu ta nếu nhìn kĩ lúc này mới thấy hết được vẻ điển trai ૮ɦếƭ người, từng đường nét trên khuôn mặt chưa quá góc cạnh nhưng không khó nhận ra sau này chắc chắn sẽ làm mê mệt bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Đẹp trai là thế nhưng bản thân cô thấy đôi mắt mới thực sự là điểm thu hút trên khuôn mặt thiếu niên. Đôi mắt vừa xanh vừa sâu, ẩn trong đó là khí chất cao ngạo và bá đạo không nói thành lời. Nhìn qua đã biết là kẻ có tiền.
- Quy tắc sống của tôi là không nợ bất kì ai, hôm nay cậu đã cứu tôi một mạng, nhất định tôi phải trả lại cậu.
Gì đây? Rõ ràng là cô cứu hắn mà sao giọng điệu của hắn cứ như thể chủ nợ đang đi đòi tiền con nợ là cô vậy?
- Đa tạ ý tốt của quý nhân. Nhưng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, gặp chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, sớm đã không còn màng đến chuyện hồng trần. Nay giúp được người âu cũng là duyên phận, thực sự là ta không cần gì hết.
Nói xong cô cũng tự giật mình. Thôi xong cô bị mấy phim kiếm hiệp của mami làm cho ngôn từ ý loạn rồi. Nhưng có vẻ hắn ta không am hiểu về ngôn ngữ Trung Quốc lắm, ý được ý mất, nhưng tóm lại là hắn vẫn giữ giọng điệu " lạnh lùng boy " ban nãy, tiếp tục ngồi trên " bàn đàm phán " với cô :
- Cậu không cần ngại, thích gì cứ cho tôi biết, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi sẽ làm.
Á à tên này còn nhỏ thế mà đã lên giọng thiếu gia bạc tỷ rồi à? Cô tham gia tiệc tùng của giới thượng lưu, đã từng gặp không ít thằng nhóc mới tý tuổi đầu đã giở giọng kiêu ngạo, và thực sự cô không ưa nổi thể loại này một chút nào. Nhưng khi gặp hắn sao cô lại không ghét được nhỉ?
- Tôi chả có nguyện vọng gì cả. Tất cả những gì tôi thích tôi đều có rồi, nhưng thôi...nếu cậu có gì thì tặng tôi luôn cũng được, tôi cũng không ngại.
- Vậy thì tôi...lấy thân báo đáp nhé !
Hàn Tường Vy cô cảm thấy...hình như cô chẳng còn cảm giác gì nữa.
Mà hắn, mặt cũng đỏ ửng hết cả lên, lí nhí :
- Mẹ tôi dặn nếu làm chuyện có lỗi với em gái nào đó thì phải chịu trách nhiệm với em ấy suốt cuộc đời. Tuy tôi không biết tên cậu nhưng sau này tôi nhất định sẽ lấy cậu làm vợ.
Nói xong cậu ta bỗng thơm vào má cô một cái rồi chạy biến đi.
Cô " ... "
Được lắm,lần đầu tiên bổn công chúa bị khi dễ. Nhưng mà...cô cũng không quan tâm nhiều nữa, dù sao cũng chẳng gặp lại, quan trọng là cô phải về nhà thay quần áo nhanh kẻo bị cảm lạnh mất. Chỉ là...khi cô vừa cho tay vào thì phát hiện ra một sợi dây chuyền trong túi áo.
Tên này...hắn còn để lại kỉ vật chứng minh tình yêu cho cô à.
Nhưng nhìn sợi dây chuyền bạc trên tay, cô không tự chủ miết qua dòng chữ được khắc trên đó, đôi môi anh đào bỗng nở nụ cười, mà không hề biết rằng cũng chính cái tên này sẽ mang đến cho cô một câu chuyện tình đầy máu và nước mắt.
" Keneth Andrew "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc