Mọi người quay về phía người vừa phát ra tiếng nói. Không ai khác đó chính là hắn
- Trịnh tổng, ngài nói gì vậy ? Tôi không hiểu ý của ngài - Mạc Như Yến nói giọng run run
- Ý của tôi chính là ở trên mặt chữ. Mạc trưởng phòng, cô là không hiểu hay cố tình không hiểu đây ? - hắn nói giọng càng ngày càng lạnh đi
Một người đàn ông cũng có thể coi là có quan hệ khá tốt với Mạc Như Yến, lên tiếng bảo vệ cô ta :
- Trịnh tổng, xin ngài hãy bình tĩnh, việc đâu còn có đó. Tôi thấy thiết kế của cô Mạc đây được rất nhiều lời khen của mọi người, không hiểu sao ngài lại không vừa ý, lại còn bảo đó ... Giống y hệt thiết kế của ngài
Tề Phong ngồi bên cạnh hắn lắc đầu : " Tên này quả thật không có não mới đi chất vấn chủ tịch, phen này xem ra ông ta phải về quê ở ẩn rồi . \'\'
Nhưng hắn không tỏ vẻ gì là tức giận như anh chàng và nhiều người khác nghĩ, chỉ giống như hiểu ra cái gì đó, gật gù đáp :
- Ông nói đúng, không thể đổi thiết kế của Mạc trưởng phòng giống y hệt của tôi được, bởi vì đó chính là... Thiết kế của tôi !
Câu nói này của hắn khiến cho cả phòng hội nghị lập tức im bặt, ai cũng sững sờ.
- Làm sao có thể ? - Mạc Như Yến lắp bắp nói, đây là bản thiết kế cô lấy từ chỗ của Vy Anh, làm sao có thể là của chủ tịch được chứ ?
- Vậy thì cô giải thích cho tôi về chữ kí ở góc bên phải phía dưới các bản vẽ kia đi
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về chữ kí đó
- Đó là chữ kí của Young - nó nói giọng quả quyết. Đối với cái chữ kí này nó hiểu rất rõ, có khi còn rõ hơn của chính mình. Mà... khoan đã, khi nãy hắn nói đó chính là bản thiết kế của hắn, vậy không lẽ hắn là ... Young sao ?
Những người khác cũng quay sang hắn với ánh mắt không thể tin được, căn bản cũng suy nghĩ giống nó. Lúc này một người trong ban đánh giá đột nhiên reo lên :
- Đúng rồi ! Đây chính là bộ sưu tập "You\'re my sunshine \'\' của nhà thiết kế Young, tôi đã từng nhìn thấy nó ở triển lãm thời trang Quốc tế năm 2016 rồi. Thảo nào khi cô Mạc đây đưa những bản thiết kế này lên tôi lại thấy quen đến thế
Nhưng bây giờ nào còn ai để ý đến chuyện của Mạc Như Yến nữa. Điều họ quan tâm đó chính là Young - nhà thiết kế kì bí, ẩn dưới thân phận chủ tịch của tập đoàn Trịnh Thiên
- Trịnh tổng, ngài chính là Young sao ?
- Điều đó còn quan trọng không khi mà có người lại lấy chính thiết ké của tôi để trình bày trước mặt tôi ? - hắn lạnh lùng đáp - Mạc trưởng phòng, chắc chắn sau hôm nay cô sẽ bị đuổi việc rồi, Trịnh Thiên không cần những người như vậy. Chỉ có điều tôi vẫn không hiểu được, tại sao cô lại đi lấy cắp thiết kế ở trong triển lãm, đã thế cô lại còn không hiểu gì về nó ?
- Tôi... tôi... - Mạc Như Yến cứng họng. Phải giải thích thế nào đây ? Chẳng lẽ lại bảo do bản thiết kế đó ở trong máy tính của Hàn Vy Anh ?
- Mạc trưởng phòng, cô nói nếu nó được sản xuất hàng loạt và tung ra thị trường thì sẽ đem lại doanh thu không nhỏ - hắn tiếp tục - Thực tế thì không hề. Nhưng ngược lại, ở các cuộc đấu giá thời trang, nếu như nó được đem ra thì tôi tin chắc, để có được \'\' You\'re my sunshine \'\' sẽ là cả một cái giá trên trời đấy
- Tại sao ? - Tất cả mọi người, kể cả những chuyên gia hàng đầu về thời trang có mặt tại đây cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu
- Các vị có biết vì sao để sở hữu một viên kim cương dù rất nhỏ thôi cũng phải từ trăm triệu trở lên không ? Bởi vì nó quý. Mà tại sao nó lại quý ? Bởi vì nó hiếm, không phải ai cũng có thể có được. Bộ sưu tập này của tôi cũng vậy. Nếu nó được sản xuất với số lượng lớn thì ai cũng có thể có được nó, nhưng đáng tiếc, trên thế giới này chỉ có đúng một bộ sưu tập \'\' You\'re my sunshine \'\' duy nhất do tôi tự tay thiết kế ra mà thôi, và người nào sở hữu được nó, người đó chính là người sở hữu được bộ trang phục độc nhất vô nhị !
Khi nghe hắn nói xong, nó chợt bừng tỉnh. Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao hắn lại thành công và nổi tiếng đến như vậy. Điều mong muốn của tất cả các nhà thiết kế đó là sản phẩm của họ được xuất hiện ở khắp mọi nơi và được nhiều người biết đến. Nhưng đó không phải là mục tiêu của hắn. Đối với những thiết kế của hắn, luôn chỉ có duy nhất một cái trên thế giới, không bao giờ có cái thứ hai, hơn nữa tiền của những bộ trang phục đó lên đến hàng trăm nghìn USD. Tuy nhiên vẫn không ít doanh nhân, tỷ phú không ngần ngại đổ tiền vào chúng. Đừng trách họ ngu ngốc hay phung phí, hãy trách vì sao những thiết kế của hắn lại hoàn hảo và đạt đến cảnh giới cao như vậy
Tề Phong cảm thấy dường như mọi người đã quên mất lí do mình ở đây là để làm gì, lên tiếng nói :
- Mạc trưởng phòng, nếu cô không còn gì để nói thì xin mời đi xuống. Hàn thư kí, đến lượt cô rồi
Mạc Như Yến cúi đầu đi về chỗ ngồi của mình, khi đi ngang qua nó còn để lại một cái nhìn căm phẫn. Nó không hề bị ảnh hưởng bởi ánh mắt muốn Gi*t người của cô ta, cả người tỏa ra thần thái tự tin chuyên nghiệp, bắt đầu thuyết trình :
- Đây là bản thiết kế cho bộ sưu tập mới nhất của tôi. Tên nó là \'\' Simple and Special \'\'. Cảm hứng cho bộ sưu tập này của tôi đến một cách rất ngẫu nhiên. Đó là khi tôi đang cố vắt óc để nghĩ ra ý tưởng thiết kế, tôi chợt nhận ra rằng : không phải cái gì cầu kì, mới lạ cũng là tốt nhất, đôi khi những điều đặc biệt đến từ những thứ đơn giản ngay xung quanh chúng ta ...
Cả căn phòng gần như nín lặng, chỉ còn giọng nói trong trẻo của nó. Chuyên gia đánh giá cũng không biết nói gì vì họ quá bất ngờ. Quả thực đúng như cái tên, đơn giản và đặc biệt, bộ trang phục này từ màu sắc, kiểu dáng đều hết sức đơn giản, nhưng bằng một cách thần kì nào đó, nó đã khiến chúng trở nên vô cùng đặc biệt. Cách phối màu và phối đồ hết sức táo bạo, những màu sắc có lẽ không thể nào \'\' đi chung \'\' với nhau, bây giờ lại tạo thành một tổng thể hòa hợp đến mức không thể tin được. Quả là một ý tưởng tuyệt vời không kém phần sáng tạo !
Ngay cả hắn cũng cảm thấy thán phục. Bản thiết kế này có đôi chút khác so với bản thiết kế mà hắn đã xem ngày hôm qua. Cô gái này đi ăn khuya với hắn muộn như vậy mà về nhà vẫn kịp chỉnh sửa lại sao ?
Nó thầm cười khan hai tiếng : \'\' Đó là lý do vì sao sáng nay tôi ngủ dậy muộn đấy anh hai ạ \'\'
Kết quả của cuộc tuyển chọn... dường như không cần bàn cãi ai cũng biết rồi nhỉ ?
Sau khi kết thúc, mọi người ( cả giám khảo lẫn thí sinh ) đều hết sức vui vẻ chúc mừng cho nó. Hôm nay quả thật bọn họ được lĩnh hội đủ khí chất phi phàm của hai người đứng đầu ngành thời trang thế giới rồi. Young và Cherry Hàn, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc nó và hắn phải đi lánh nạn ở một nơi rất xa, nơi không có khói bụi thành phố thôi. Nhưng trước đó nó phải giải quyết một số vấn đề nho nhỏ trước đã :
- Hàn Vy Anh, cô đứng lại cho tôi. Mọi chuyện đều là do cô bày ra, đúng không ?
- Mạc Như Yến, đến bây giờ mà cô vẫn chưa chịu nhận tội sao. Chẳng phải ngay từ đầu cô đã muốn hại tôi à ? Cánh cửa bị khóa trong nhà vệ sinh, bản thiết kế bị đánh cắp, đều là do cô làm. Mặc dù ngay từ đầu tôi đã muốn cạnh tranh công bằng với cô, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều muốn hãm hại tôi. Mạc Như Yến, cô khiến tôi có cái nhìn tệ hơn về cô đấy !
- Thế thì đã sao ? Với cả Hàn Vy Anh, cô đừng tỏ ra mình trong sạch lắm, chắc chắn là cô đã biết kế hoạch của tôi ngay từ đầu, sau đó mới bẫy tôi để tôi lấy nhầm bản thiết kế kia, khiến tôi bẽ mặt trước mặt mọi người...
- Cô nhầm rồi. Tôi không biết và cũng không rảnh để biết về cái kế hoạch của cô. Về bản thiết kế \'\' You\'re my sunshine \'\', nó ở trong máy tính tôi là để tham khảo. Cô biết không, lúc cô thuyết trình về cái bản thiết kế đó, tôi đã cảm thấy vô cùng sửng sốt. Sao cuộc đời lại có thể vi diệu thế nhỉ ? Nhưng nó còn vi diệu hơn nữa khi cô lại đi trình bày bộ sưu tập của Young ngay trước mặt anh ấy. Nói sao nhỉ, là do cô xui xẻo hay do cô ngu ngốc đây ?
Nói xong nó quay đi, nó không muốn ở đây tranh cãi thêm với cô ta nữa. Vừa bước đến cánh cửa đã mở ra, người bước vào chính là Hà An Nhiên. Đợi cho nó đi ra khỏi phòng, cô ta mới bắt đầu lên tiếng :
- Như Yến, mày đã làm cái quái gì vậy hả ? Tại sao mày lại lấy bản thiết kế của anh Y Tử ?
- Tao có biết chủ tịch lại chính là Young đâu ? Với cả bản thiết kế lúc đầu tao muốn lấy là của Vy Anh chứ không phải của chủ tịch
- Thế thì tại sao mày lại có ý định lấy của cô ta ? Như Yến, mọi năm mày đều giành chiến thắng, hơn nữa mày cũng biết tao muốn được trình diễn ở Fashion World đến nhường nào. Nếu Vy Anh là người đại diện thì chắc chắn cô ta sẽ không chọn tao, mày thừa hiểu điều đó mà
- An Nhiên, mày nghĩ tao sẽ thắng nổi Cherry Hàn sao ? Để thắng được chỉ có cách lấy cắp bản thiết kế của cô ta thôi. Nhưng Nhiên Nhiên à, tao biết lỗi rồi. Mày hãy giúp tao nói với chủ tịch đi, mày là người yêu của anh ấy, chắc anh ấy sẽ nể mặt mày mà không đuổi việc tao
Hà An Nhiên bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện mấy ngày trước
\'\' Hà An Nhiên, sao cô lại làm như vậy ? \'\'
\'\' Y Tử anh nói gì em không hiểu \'\'
\'\' Hôm ở Tuyết Ái Lạc Thành, con ngựa bị mất kiểm soát có phải là một sự ngẫu nhiên không, hay là do cô đã mua chuộc chủ trường đua ngựa và bảo ông ta cho con ngựa mà Vy Anh cưỡi uống thuốc xổ để hãm hại cô ấy ?
" Em... em... "
" Hà An Nhiên, tôi đã nói với cô rồi, đóng vai bạn gái của tôi, tiền bạc, nghề nghiệp của cô sẽ ở trên đỉnh cao, nhưng nên nhớ tuyệt đối đừng bao giờ động đến Vy Anh dù chỉ một sợi tóc. Tôi đưa cô lên được thì cũng sẽ đưa cô xuống được \'\'
\'\' Y Tử, đối với em, tiền bạc, nghề nghiệp tất cả đều không quan trọng. Em yêu anh và chỉ cần tình yêu của anh thôi \'\'
\'\' Nhưng tôi không yêu cô \'\'
\'\' ... \'\'
- Yến Yến à, có lẽ chuyện này tao không giúp mày được đâu. Vì người yêu thực sự trong tim anh ấy... không phải là tao.