Tứ Đại Mỹ Nhân - Chương 16

Tác giả: Hàn Ngọc Băng

* Sáng hôm sau :
Nó khoan khoái cựa mình thức giấc. Định ngồi dậy mà không được, nó nhíu mày nhìn sang hắn, rồi lại nhìn chính mình và ... tá hỏa : hắn đang ôm chặt nó, nó thì ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nghĩa là...Ôi mẹ ơi, lần thứ hai rồi đấy, lần trước ở bar đã thẹn đủ chết rồi , lại đến lần này nữa. Nó đầu bốc khói, giật phắt tay hắn ra, thét :
- Cái tên xác chết này, dậy mau ! Đêm qua anh đá cái gối đi đâu rồi hả ?
Hắn đang ngủ ngon lành bị nó hét chói tai, giật mình tỉnh dậy, mơ màng trả lời :
- À, cái gối... cái gối ...à ừm hôm qua anh ném ở...cuối giường ý.
Nghe hắn trả lời xong, nó càng thêm điên tiết. Và thế là nó dồn hết sức đá bay hắn xuống giường ( khổ thân anh ). Bị đá xuống giường, hắn tỉnh ngủ hẳn, lồm cồm bò dậy, lần này đến lượt ảnh thét ra lửa :
- Hàn Vy Anh, em định giết người hả ?
- Ai bảo anh ôm tui cơ ! Giờ thì chịu phạt đi. Ôm chị này là phải mất phí đấy! - Nó hất mặt lên nhìn hắn.
- Chẳng phải đêm qua em cũng ôm anh ngủ ngon lành còn gì !!! Hừ ! Mình vừa chịu thiệt, vừa bị đá đau thế này ! - Mặt hắn trông vô cùng lâm li bi đát.
- Hì hì ai bảo. Thôi tôi đi làm VSCN trước đây. - Nói xong nó nhanh chóng phóng ngay vào nhà tắm. Chợt nghĩ lại đến hắn, nó bất giác cong môi, nở 1 nụ cười tỏa nắng : ước gì mình tìm được con gấu bông nào ôm ấm như hắn nhỉ !!!
Sau khi làm VSCN xong, nó và hắn cùng đi ra chỗ cả lũ tụ tập ăn sáng ( buffet đấy ạ ). Trong khi Moon và Lamy ăn uống rất chi là từ tốn, thong thả thì Vy Anh và Nhi Babe mắt bắn hàng chục hình trái tim về phía bàn ăn, lao vào ăn một đống không biết trời đất là gì nữa.
Sau khi ăn xong, cả lũ " tề tựu " đông đủ tại phòng Mama tổng quản để họp kế hoạch đi chơi hôm nay.
- Nào mấy đứa cho ý kiến đi. Mama tổng quản lên tiếng .
1 phút, 2 phút, 3 phút trôi qua, bọn nó cùng nhau duy trì trạng thái " giả câm tập thể ". Lúc này, ông mama tổng quản tức mình quá, tự nêu ý kiến luôn :
- Nếu mấy đứa không có ý kiến gì thì hôm nay chúng ta sẽ đi du lịch tham quan các nơi đẹp và nổi tiếng của Đà Nẵng, ok ?
- Không được - Nó ngay lập tức phản đối lại - Tham quan Đà Nẵng dưới ánh nắng chói chang của mặt trời và nhiệt độ trên 40˚C. Anh hai quả có 1 ý kiến thật là " tuyệt vời ".
- Này này, em đã nghe câu " Ăn chơi không sợ mưa rơi " bao giờ chưa ? Muốn đi chơi thì phải chịu khó xíu chứ !
- Ăn chơi không sợ mưa rơi như ăn chơi sợ nắng cháy vỡ đầu - Nó lém lỉnh đáp lại - Nghỉ ở nhà đi cho khỏe, chiều nắng dịu lại thì ra biển chơi, thế là xong.
- Đúng đúng đấy. Ở nhà đi cho khỏe - Tam mỹ nhân ủng hộ nó hết mình.
- Sời ! Đúng là ... có một tí nắng mà cũng không chịu được - team boys nhà ta dè bỉu.
- Mấy anh có ngon thì đi thử đi, ngồi đấy mà chém - Nó khinh khỉnh đốp lại.
- Được. Chống mắt lên mà coi mấy anh nhé cưng - Nói rồi bốn hotboy nhà ta hùng hổ xông ra ngoài, cốt là để chứng minh cho bọn nó thấy mình là XMEN - đàn ông đích thực.
4 girls nhà ta ngồi nhìn theo bóng lưng 4 chàng nhà ta đi mà cười suýt bể bụng. Và mấy chị ấy bắt đầu ngồi đếm ngược : 60, 59, 58, 57...5, 4, 3, 2, 1 ...
- Rầm !!! Cánh cửa lại bật mở lần hai và bốn con người " đàn ông đích thực " kia lại trở vào với bộ mặt đầy thương cảm. Kết quả thì ai cũng biết rồi, mấy ảnh đành phải chịu thua mấy chị nhà ta. ( đắng lòng thanh niên )
Và sau đó, ai về phòng nấy, mỗi người ôm 1 cái smartphone. Đứa thì game, đứa thì chat chit facebook, đứa thì xem phim, ... vân vân và mây mây đến tận giờ ăn trưa ( ôi mấy đứa này đúng là lười chảy mỡ !!! )
Sau khi ăn trưa xong, tụi nó lại về nhà ôm phone. Đến 2h chiều mới thay đồ xuống tắm biển, chỉ có điều là thiếu anh Hải Phong với lí do : mệt.
Ba mỹ nam nhà ta ra biển trước ( mặc mỗi cái quần nên nhanh không à ). Đi đến đâu, mắt các em trên biển cứ phải dán tới đấy. Tất nhiên rồi, vì tụi hắn quá ư là đẹp trai lại còn body siêu chuẩn nữa, từng thớ thịt săn chắc, ... ặc !!! Ta xịt máu mũi rồi!!!
Các em thì cứ bu lại, các anh thì cứ tươi cười, cốt là để làm các girls nhà ta ghen đây mà. Nhưng chính lúc này cơn ghen của tụi hắn mới đạt trên mức Maximum.
Kia là tụi nó. Ăn mặc thế nào nhỉ ? Phải nói là quá ѕєχy, trừ Lamy nghe ( con nhà lành + đã được anh Phong phê duyệt cẩn thận) nên chị ý mặc rất kín đáo, không để lộ cái gì ra cả. Còn 3 chị kia mặc nguyên bộ bikini 2 mảnh xuống biển. Nó màu đen, Moon màu đỏ, Nhi màu vàng. Nhìn lồi lõm đủ cả. Không những thế, tụi nó lại còn đang đứng nói chuyện với mấy anh chàng ngoại quốc nữa chứ !
Tụi hắn ánh mắt rực lửa, dẹp nguyên đám ruồi muỗi sang một bên, đi về phía chúng nó, không khách khí kéo tụi nó ra, khuôn mặt đằng đằng sát khí khiến mấy anh zai Tây ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Quay trở lại câu chuyện, lúc này hắn đã kéo nó ra xa lắm rồi.
- Oái, anh làm gì vậy, bỏ tay ra cái coi. - Nó giãy đành đạch cố giựt tay hắn ra. Mẹ ơi, hắn bóp tay nó đau muốn chết ( anh ghen kinh quá !!! )
Nghe nó nói vậy bây giờ hắn mới nới lỏng tay nó ra nhưng vẫn không buông. Nó ai oán hét :
- Anh bị điên hả ??? Bộ làm tay tui liệt luôn sao ?
- Em đứng chỗ đó làm gì ? Có thấy mắt mấy thằng đó nhìn em chằm chằm không? - Hắn chưa nguôi cơn giận.
- Ế,tui nói chuyện với ai là việc của tui chớ, mắc mớ gì đến anh ? - Nó cứng đầu đáp lại ( thực ra trong lòng cũng thấy vui vui khi hắn ghen )
- Em là bạn gái của anh, tất nhiên là liên quan đến anh rồi... - Hắn định nói gì nữa nhưng chợt dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, khuôn mặt bỗng chốc ửng đỏ lên lộ vẻ ngượng ngùng.
Nó nhíu mày khó hiểu nhìn theo ánh mắt của hắn...và mặt bỗng chốc biến thành màu đen như đít nồi :
- Đồ dâm dê nhà anh ! Chết đi ! Chết đi! Chết đi! - Nó vừa nói vừa dìm hắn xuống biển ( biết hắn nhìn cái gì rồi đấy )
Hắn tuy bị dìm xuống biển nhưng vẫn cố kéo nó theo.
- Á á á ! Anh dám kéo tôi xuống sao ? Cho chết này ! - Nói rồi nó hất nước vào người hắn.
- Em cũng chết đi! Hắn cũng không chịu thua, hất lại nước vào người nó
- Á á oái...
- Ui za ...
Cả 2 trêu đùa trên biển trong ánh nắng và tiếng cười giòn giã. Ở đằng kia, Bảo Sơn cùng Thiên Nhi đang thi bơi với nhau. Trên bờ thì Gia Huy và Moon đang xây lâu đài cát ( lâu đài tình yêu của hai người mới đúng ). Còn xa xa, trên một mỏm đá, có một cô gái đang ngồi thẫn thờ nhớ về ai đó ...
Đến hơn 5h chiều, cả lũ mới lên bờ về phòng tắm rửa. 6h hơn, tụi nó lại tụ tập nhau đi ăn tối. Bữa tối vẫn diễn ra như thường thôi, nhưng có hai người rất chi là không bình thường. Một người thì mất dạng từ sáng đến giờ ( mặc dù bảo mệt ), một người thì cứ ngồi như người mất hồn, ai gọi cũng không nghe thấy.
Sau bữa tối, sáu người tụi nó ( trừ hai con người không bình thường kia ) lại tụ tập ở phòng Mama tổng quản. Mama tổng quản lên tiếng :
- Anh là anh nghi ngờ hai đứa Phong và Lamy lắm nhé !
- Ừm ! Em cũng thấy vậy! - Nó đồng tình.
- Yên tâm ! Hai người này không giấu được chúng ta điều gì đâu. Em gắn camera trong phòng tụi nó rồi. He he !!! - Moon cười cười nhìn bọn nó ( ai không nhớ xem lại phần giới thiệu nhân vật đầu truyện nhá !!! Chị Moon là hacker số 1 thế giới đấy !!! )
Và thế là trong phòng 1004 ( phòng Mama tổng quản ) có sáu ánh mắt nhìn nhau cười nham hiểm.
Không khí ở phòng 1004 là thế, nhưng ở phòng bên cạnh, phòng 1005, Lamy tỉ tỉ nhà ta đang đứng ngồi không yên. Cô đang rất lo cho Hải Phong. Liệu cậu có làm sao không mà đi biệt tăm từ sáng đến giờ ?
Bỗng điện thoại đổ chuông, cô nhấc máy nghe một lúc rồi vơ vội cái áo khoác chạy ra ngoài. Sáu con người phòng bên kia nhận thấy tín hiệu khả nghi liền xách dép chạy theo sau ( đổi nghề điệp viên được rồi đấy nhỉ ??? )
Trở lại về Lamy, lúc này cô đã đứng ở biển. Khi nãy cậu gọi cô ra đây nhờ việc gì đó. Bỗng điện thoại lại reo, cô vội vàng nghe máy :
- Alô Phong à ! Lam ra biển rồi này, Phong đang đứng đâu vậy?
- Được rồi. Bây giờ Lam đi về hướng Tây 100m nữa là đến. Nhanh lên nhá, Phong chờ.
Cúp máy , cô lại chạy đến địa điểm cậu bảo. Đến nơi, cô không khỏi ngạc nhiên trước những gì ở trước mặt : hàng nghìn cây nến xếp liền nhau tạo thành 1 hình trái tim thật lớn, ở giữa là Phong. Cậu mặc 1 bộ Vest màu đen trông cực kì điển trai , tay còn cầm 1 bó hồng đủ 1000 bông đẹp mê hồn.
Thấy Lamy cứ ngây ngốc đứng nhìn, cậu khẽ mỉm cười, tiến đến cô, quỳ xuống, trân thành nói :
- Lamy, ngày này hai năm trước, tim anh đã lỡ nhịp vì một cô bé, cô bé 15 tuổi vô cùng dễ thương đã băng bó cho anh khi bị lũ du côn đuổi đánh. Mặc dù cô ấy không giàu có, nhưng cô ấy có một trái tim lương thiện. Tình cảm của anh dành cho cô bé ấy cứ lớn dần và cho đến hôm nay, anh không thể chờ được nữa, anh phải nói cho cô bé ấy biết rằng : ANH YÊU EM TRẦN HUYỀN LAM !!! LÀM NGƯỜI YÊU ANH NHÉ !!!
Cô quá xúc động đến mức nước mắt tuôn trào ra 2 gò má.
- Em đồng ý!!! Cô ôm trầm lấy cậu, khẽ nói.
Cậu nhìn cô mỉm cười rạng rỡ, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào giữa hàng nghìn cây nến lung linh.
Tụi nó rình đằng sau bụi cây, mỉm cười cho đôi uyên ương mới, rồi rồng rắn kéo nhau về phòng đánh bài ( một lần phá đám rồi nên lần này có tâm hơn )
Theo dõi page để cập nhật truyện hay