Trường Hưng Hầu thế tử Tào Hưng Dục đứng ở cách đó không xa, khóe môi nhếch lên treo nụ cười yếu ớt, ánh mắt sâu kín.
Thược Dược xinh đẹp, mùi hương hoa thơm ngào ngạt, Khương Tự đứng ở trong đó, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ đáy lòng bốc lên.
Khương Tiếu cơ hồ là dựa vào bản năng tiến lên nửa bước ngăn Khương Tự ở phía sau: “ Thì ra là tỷ phu, ta và Tứ muội đang ngắm hoa.”
Tào Hưng Dục cười khẽ, dưới ánh mặt trời trong mắt lóe lên từng tia vàng vụn, toát ra vẻ cực kỳ hiền lành: “ Khoảnh hoa Thược Dược này xác thực nở rộ hơn chỗ bên cạnh, hai vị muội muội chậm rãi thưởng thức.”
Hắn từng bước một đi lên phía trước.
Trâm đồng cứng rắn băng lãnh trong tay áo, cộm lên da thịt mềm mại của thiếu nữ.
Tay cầm trâm đồng của Khương Tự nắm chặt, lặng lẽ nhìn Tào Hưng Dục đến gần.
Tào Hưng Dục hơi gầy, dưới sự phụ trợ của trường sam xanh nhạt có một vẻ đẹp văn nhược làm lòng người yêu thích.
Một người như vậy, ai có thể nghĩ tới sẽ làm ra chuyện thiên lý bất dung như thế đâu?
Mặt người dạ thú.
Trong đầu Khương Tự bỗng nhiên hiện lên từ này, những nỗi sợ hãi bởi vì bóng ma kiếp trước mà không chịu khống chế dâng lên lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại có kiên định.
Nàng nhất định phải lột sạch da súc sinh này xuống, không cho hắn lại đi làm hại nữ tử vô tội nữa!
Tào Hưng Dục đến gần, lại không đi đến trước mặt hai người, mà là cách bụi hoa Thược Dược còn có một khoảng liền đi đổi sang phương hướng khác.
Không có không ổn, tựa như chỉ là một lần gặp gỡ bắt ngờ bình thường.
Tào Hưng Dục dần dần đi xa, không quay đầu lại.
Khương Tiếu nhìn bóng lưng màu xanh nhạt kia một lát, nhếch miệng, quay đầu hỏi Khương Tự: “ Vừa rồi muội đoạt cây trâm làm gì nha?”
Nét mặt Khương Tự sớm đã khôi phục như thường, cười nói: “ Thế tử bỗng nhiên xuất hiện làm ta giật nảy mình, vô ý thức liền đem vứt cây trâm.”
“ Vứt sao?” Khương Tiếu nhìn ngó bốn phía, “ Vứt chỗ nào?”
Khương Tự tiện tay chỉ chỉ: “Hình như chính là bên kia.”
Nàng chỉ vào một lùm cây, Khương Tiếu vừa nhìn liền mất hứng: “ Thôi bỏ đi, đừng nói là một cây trâm đồng, cho dù là trâm vàng trâm bạc, nhặt được đồ vật kiểu này cũng không thể lấy.”
Tào Hưng Dục đột nhiên xuất hiện hiển nhiên thổi bay hứng thú ngắm hoa của Khương Tiếu: “ Đi thôi, đi lên đình trên núi giả tìm mấy người Nhị tỷ đi.”
“ Ừ.” Khương Tự lúc này cũng không có khả năng đào đất dưới Thược Dược lên nhìn xem, đành phải kềm chế xúc động tìm tòi hư thực gật đầu.
Khương Tiếu đi về phía trước hai bước bỗng dừng lại, như còn lẩm bẩm: “ Bên cạnh hoa Thược Dược rớt một cây trâm đồng, thật sự là hiếm lạ.”
Khương Tự theo ở phía sau nhịn không được cười lên.
Khương Tiếu trong thô có mảnh, quả nhiên ai cũng không phải đồ ngốc.
Trong Bát Âm Đình trên núi giả có bàn đá ghế đá, là nơi tốt nên đến hóng mát vào ngày hè, lại bởi vì ngụ trên cao, nên có thể đem vườn cảnh đẹp trong Hầu phủ thu hết vào mắt.
Vừa rồi tình huống Tào Hưng Dục ở trong hoa viên ngẫu nhiên gặp hai người Khương Tự cũng bị người thu hết vào mắt.
Khương Thiến đối với việc này ngay cả mí mắt cũng không nhấc, bưng một chén thanh trà chậm rãi nhấm nháp.
Khương Bội nóng lòng lấy lòng Khương Thiến, một tay dựa tay vịn có ý riêng nói: “ Tứ tỷ thật xinh đẹp, đứng ở trong bụi hoa Thược Dược, thật sự là người còn yêu kiều hơn hoa.”
Nhị tỷ phu văn nhã nét đẹp nội tâm, lại là Trường Hưng Hầu thế tử thân phận cao quý, được coi là rể hiền khó được, nàng cũng không tin Nhị tỷ không khẩn trương.
Phải biết bằng vào tướng mạo của Khương Tự đừng nói nam tử, liền ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng nhịn không được nhìn lâu hơn một chút.
Khương Thiến đặt chén trà lên trên bàn đá, không hề nhìn Khương Tự trong bụi hoa dưới núi, ngược lại bình tĩnh nhìn Khương Bội.
Khương Bội dần dần có chút không được tự nhiên, không biết nơi nào nói sai.
Khương Thiến đột nhiên cười một tiếng: “ Đúng nha, đừng nói ở trong đám tỷ muội chúng ta, chính là phóng nhãn khắp kinh thành, trên dung mạo có thể thắng được Tứ muội chỉ sợ cũng khó tìm.”
Nàng nói nhẹ nhàng rồi quét về phía Khương Tự đang đi về hướng bên này: “ Có một muội muội dung mạo tựa Lạc Thần, làm tỷ tỷ cũng cùng được hưởng lây.”
Nàng không có gì áy náy cả, Tào Hưng Dục vốn chính là một kẻ biến thái, một khi để mắt tới cô gái nào nhất định phải đem tới tay mới bỏ qua, muốn trách thì trách Khương Tự lớn lên quá mê người, mà cố tình lại không có hôn sự với An Quốc Công phủ làm chỗ dựa.
Mắt thấy hai người Khương Tự đang từng bước sắp lên tới đình, Khương Bội ngượng ngùng cười một tiếng, không dám nói lung tung nữa, trong lòng bất mãn với Khương Thiến lại tăng thêm mấy phần.
Nhị tỷ xuất thân tốt, gả cũng tốt, thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo.
Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nàng cũng không tin Nhị tỷ phu tiếp xúc nhiều cùng Khương Tự sẽ không động tâm, đến lúc đó rồi xem Nhị tỷ khóc lóc thế nào.
Trong lòng Khương Bội không thiếu ác ý nghĩ, giống như đã thấy sự tình phát sinh, thấy thật thống khoái.
“ Hai vị muội muội sao không chơi thêm một hồi?”
Khương Tiếu dẫn đầu đi đến, tùy ý ngồi xuống trên băng ghế đá, hưởng thụ mát lạnh trên chỗ cao: “ Thược Dược tuy đẹp, nhưng ngắm lâu lại không chịu được mùi thơm nồng như vậy, đúng lúc đi lên hít thở không khí.”
Khương Thiến xa xa liếc qua lùm hoa Thược Dược nồng nàn diễm lệ, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “ Đúng rồi, cho dù cảnh có đẹp mấy nhìn nhiều cũng không còn thấy đặc biệt, tuy nhiên vườn Thược Dược này xác thực đáng giá thưởng thức.”
Tỷ muội mấy người ngồi ở Bát Âm Đình một hồi, Khương Thiến mang theo mấy người trở về chỗ ở, an bài nha hoàn dẫn tỷ muội Khương Tự đi nghỉ ngơi.
“ Đông Tây Khóa viện của Thế tử vẫn luôn trống không, trước khi các muội muội đến ta đã sai người đem hai viện tử dọn dẹp sạch sẽ, Tam muội, Tứ muội ở Đông Khóa viện, Ngũ muội, Lục muội ở Tây Khóa viện, các muội xem như vậy được không?”
Không chờ những người khác mở miệng, Khương Bội đã giành nói: “ Chúng ta đều nghe Nhị tỷ an bài. Nhị tỷ thật là phúc khí, cùng tỷ phu thành thân mấy năm, tỷ phu ngay cả một thị thi*p đều không có.”
Khương Thiến liếc Khương Bội một cái, chỉ cười cười, phân phó nha hoàn dẫn bốn người xuống dưới nghỉ ngơi.
Khương Bội trên mặt ngượng ngùng, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Nhắc tới cũng kỳ, nàng ở trước mặt mẹ cả dựa vào nói ngọt được không ít chỗ tốt, sao đến Nhị tỷ nơi này lại khắp nơi vấp phải trắc trở nhỉ?
Nàng nói những lời đó rõ ràng đều là mấy điều thân là nữ tử đắc ý mà.
Khương Tự thu hết rối rắm của Khương Bội vào mắt, cơ hồ muốn cười ra tiếng.
Đáng thương thay Khương Bội không biết nội tình, cứ mãi nịnh nọt Khương Thiến với Trường Hưng Hầu thế tử âи áι, lại không biết mỗi một câu nói đều là tát vào trên mặt Khương Thiến một bạt tai.
Đông Khóa viện của Thế tử không tính lớn, lại thắng ở u tĩnh lịch sự tao nhã, lúc này một gốc Hải Đường nơi góc sân đã qua thời kỳ nở hoa, vừa mới kết ra quả trám.
“ Đệm chăn màn của Đông Tây thứ gian đều đã đổi mới rồi, hai vị cô nương vị nào ở Đông thứ gian, vị nào ở Tây thứ gian?” Tỳ nữ áo xanh dẫn hai người tới cười hỏi.
“ Tam tỷ muốn ở gian nào?” Đông Tây thứ gian đối với Khương Tự mà nói cũng không có gì khác nhau.
Khương Tiếu nói lại vượt quá dự kiến của Khương Tự: “ Hà tất phiền toái như vậy, ta cùng Tứ muội ngủ chung là được.”
Tỳ nữ áo xanh cũng sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía Khương Tự.
“ Ta quen ngủ một mình......”
Khương Tiếu kéo lại tay Khương Tự, tội nghiệp nói: “ Đột nhiên đổi chỗ ta có chút không quen, nhất định phải có người quen thuộc mới có thể ngủ an ổn. Tứ muội, muội để cho ta ngủ chung với muội đi.”
Khương Tự nghĩ đến trong hoa viên Khương Tiếu trong lúc lơ đãng che chở, suýt nữa nhịn không được gật đầu, nhưng vừa nghĩ tới vợ chồng Khương Thiến trái tim lại đột nhiên lạnh lẽo cứng rắn, lắc đầu nói: “ Ta vẫn quen ngủ một mình.”
“ Đã như vậy, ta ở Đông thứ gian đi.”
Ban ngày gió êm sóng lặng, rất nhanh liền đến thời điểm chăng đèn, Khương Tự rửa mặt mặc chỉnh tề xong liền nằm nghiêng trên giường đọc sách, lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên ngoài màn cửa.