Tự Cẩm - Chương 10

Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 10: Ngựa quen đường cũ

Phùng lão phu nhân chỉ cảm thấy Khương Tự đang nói chuyện cười lớn nhất thiên hạ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng.
Khương Trạm gấp đến độ nháy mắt với Khương Tự, thấp giọng nói: “ Tứ muội, muội không nên dính vào, đi qua chỗ phụ thân đi!”
Khương Tự bất vi sở động, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt âm trầm của Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu, không biết ngài muốn phạt nhị ca lý do là gì?”
“ Tên khốn này lại muốn đánh Gi*t thế tử phu nhân An Quốc Công, còn đuổi tới ngoài cửa phủ để nhiều người nhìn thấy như vậy, đến lúc đó An Quốc Công phủ há có thể bỏ qua cho Bá phủ?” Phùng lão phu nhân tức giận tới mức phát run.
Vốn còn muốn đòi thêm ít lợi ích từ An quốc Công phủ, giờ bị Khương Trạm náo loạn như thế, chỉ sợ cũng mất sạch hai tướng luôn.
Phùng lão phu nhân không chỉ tức, mà nhiều hơn chính là đau lòng.
Khương Tự khẽ cười một tiếng: “ Tổ mẫu hẳn là đã quên, việc này vốn là An Quốc Công phủ đuối lý trước.”
“ Để tên khốn này làm loạn, Bá phủ có lý cũng biến thành vô lý.” Phùng lão phu nhân cả giận nói.
“ Cháu gái cho rằng, có lý chính là có lý, vô lý chính là vô lý, chính bởi vì An Quốc Công phủ làm việc không hợp, nhị ca mới có thể trút giận vì con. Hành vi Nhị ca giữ gìn thân nhân sao lại là gây chuyện được? Chẳng lẽ người khác đánh chúng ta một bạt tai, để tỏ lòng rộng lượng còn muốn dâng luôn một bên mặt còn lại sao?”
Khương Tự nói trắng ra làm cho Phùng lão phu nhân có chút khó xử.
“ Nếu như chúng ta thật sự làm như vậy, người khác cũng sẽ không cảm thấy Bá phủ rộng lượng, ngược lại sẽ cho rằng Bá phủ vì muốn trèo cao mà phải khom lưng uốn gối, thành đồ nịnh nọt !” Khương Tự vừa nói lời này, mọi người đều biến sắc.
“ Nói bậy!” Phùng lão phu nhân chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, quát lạnh một tiếng.
Nét mặt của Khương Tự càng thêm nghiêm túc: “ Tổ mẫu, Bá phủ chúng ta là người trong sạch, chẳng lẽ muốn người sau lưng chê cười chúng ta là không có chí khí ư? Nếu là như thế, người Bá phủ đi ra ngoài mới có thể không ngẩng đầu lên được.”
Nói đến đây, ánh mắt Khương Tự hơi đổi quét Khương Trạm một cái: “ May thay nhị ca phản ứng nhanh, trước khi người bên ngoài còn chưa phỏng đoán lung tung liền tỏ rõ thái độ của Bá phủ. Tổ mẫu nếu không tin, có thể phái người ra ngoài hỏi thăm một chút, mọi người tất nhiên cho rằng chúng ta nên làm như thế. Cho nên cháu gái mới nói nhị ca chẳng những không nên phạt, mà còn phải thưởng.”
Khương Tự nói có sách mách có chứng, Phùng lão phu nhân có tâm phản bác lại nhất thời không tìm ra lý do, ngay trước mặt bao nhiêu người trong phủ lại không thể kéo xuống mặt mũi của tổ mẫu, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch.
“ Nói hay lắm!” Khương An Thành vỗ đùi, thấy sắc mặt Phùng lão phu nhân không đúng vội trấn an bà, “ Mẫu thân đừng có gấp, nhi tử giờ sẽ mang thư từ hôn nâng theo sính lễ đến An Quốc Công phủ từ hôn !”
Phùng lão phu nhân một hơi chặn ở trong cổ họng, nghẹn khiến bà nói không ra lời.
Khương An Thành thuận thế đạp Khương Trạm một cước: “Tiểu súc sinh còn quỳ làm gì? Mau dậy hỗ trợ cho lão tử ngươi!”
“ Ây!” Khương Trạm vang dội lên tiếng, chớp mắt với Khương Tự, đuổi theo sau ௱ôЛƓ Khương An Thành.
“ Này này ——” Cục nghẹn của Phùng lão phu nhân cuối cùng thuận xuống, lại phát hiện đại nhi tử cùng cháu trai thứ hai đều bỏ chạy rồi, thế là chuẩn bị nổi giận với Khương Tự.
Khương Tự chớp chớp mắt, trong mắt liền trào dâng hơi nước, nhún gối với Phùng lão phu nhân: “ Tổ mẫu, mặc dù cháu gái cảm thấy có thể cùng nhân gia không có quy củ như thế từ hôn thật là đại khoái nhân tâm, nhưng nữ hài tử từ hôn dù sao cũng không phải chuyện vui vẻ gì, cháu gái thấy hơi khó chịu, trở về phòng trước ạ.”
Chỉ trong thời gian chớp mắt, Khương Tự cũng đã không thấy, lưu lại Phùng lão phu nhân ở trong gió hỗn độn.
“ Lão phu nhân, hôn sự này thật sự lui rồi?” Nói chuyện chính là Nhị thẩm của Khương Tự Tiêu thị.
Mẫu thân Khương Tự qua đời sớm, Khương An Thành vẫn luôn không có tục huyền, vì vậy quyền quản gia của Bá phủ liền rơi vào trong tay Tiêu thị.
Bản thân Tiêu thị cũng kiên cường, mặc dù nhà mẹ đẻ bình thường, nhưng Khương Nhị lão gia rất không chịu thua kém, ở trong vòng huân quý khó có được đi theo con đường khoa cử, là đường đường chính chính xuất thân tiến sĩ, bây giờ làm quan Thái Bộc Tự Thiếu Khanh, trưởng tử Khương Thương kế thừa phụ thân có thiên phú đọc sách, trong đám bạn đồng lứa ở kinh thành cũng đã có chút tài danh.
So ra, đại phòng nhân thể yếu hơn, điểm duy nhất đem ra so được chính là hôn sự của Khương Tự.
Đương nhiên hiện tại điểm ưu thế ấy cũng mất rồi.
Tiêu thị thấy vậy lại vui, bằng không nhà chồng của nữ nhi sẽ không sánh được với nhà chồng của Khương Tự mất, nhưng bà cũng hiểu được Khương Nhị lão gia coi trọng cửa hôn sự này, lúc này mới hỏi một câu.
Phùng lão phu nhân lấy lại tinh thần, phân phó quản sự: “Nhanh đi nha môn gọi nhị lão gia trở về!”
Hải Đường Cư, Khương Tự mới được một lát thanh tịnh, A Xảo liền tiến đến bẩm báo nói:” Cô nương, lão phu nhân phái người đi mời nhị lão gia.”
Khương Tự cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, phân phó A Man: “Đi mời Nhị công tử đến đây.”
Không bao lâu Khương Trạm rón ra rón rén tiến vào.
Khương Tự không khỏi nhíu mày: “ Nhị ca làm gì mà như ăn trộm vậy?”
Nghênh đón con ngươi như thu thủy của muội muội, Khương Trạm bỗng nhiên không biết tay chân nên đặt ở chỗ nào, bên tai ửng đỏ nói: “ Tổ mẫu đang hận ta đó, nếu như biết ta tới gặp muội, nói không chừng sẽ liên lụy muội muội......”
“ Không thể nào, tổ mẫu thưởng phạt phân minh, lòng dạ rộng lớn.”
“ Muội nói thật chứ? “ Khương Trạm sắc mặt cổ quái.
Khương Tự cười một tiếng: “Nhị ca cứ thử là biết.”
“ Ta nói rồi mà, tổ mẫu nào phải loại người đó chứ!” Khương Trạm thở phào một hơi, nhìn qua Khương Tự ánh mắt lấp lánh tỏa sáng.
Dĩ vãng hắn có tâm thân cận muội muội, nhưng lại cảm thấy muội muội như đóa hoa Cao Lãnh cách tận tầng mây, muốn lớn tiếng nói chuyện đều phải cân nhắc một chút, bây giờ lại phát hiện muội muội so với trước kia càng thêm đáng yêu hơn.
“ Nhị ca vẫn chớ nên nghị luận tổ mẫu, truyền ra ngoài lại mang tai mang tiếng.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Khương Trạm treo nụ cười ngây ngô: “Ta cũng chỉ nói trước mặt muội muội thôi. Đúng rồi, Tứ muội tìm ta có việc à?”
“ Nhị ca trước ngồi xuống đã.” Khương Tự chỉ chỉ cái ghế một bên, mình thì ngồi xuống đối diện.
A Xảo bưng chén trà đặt tới trước mặt Khương Trạm.
Khương Trạm nâng chung trà lên uống một ngụm.
Hắn mặc dù không kiên nhẫn chơi mấy trò phẩm trà ngâm thơ này nọ, nhưng mặt mũi muội muội vẫn phải cho.
“ Nhị ca thường xuyên đến Bích Xuân lâu nhỉ?” Khương Tự đêm qua xuống nước cứu người, giờ phút này đầu ngón tay vẫn lạnh buốt, bưng chén trà ấm áp cười nhẹ nhàng hỏi.
“ Phụt ——” Khương Trạm một miệng trà tất cả đều phun ra ngoài.
Khương Tự cũng không vội, nâng má chậm rãi chờ huynh trưởng bình phục cảm xúc.
Khương Trạm cưỡng chế xúc động muốn chạy trối ૮ɦếƭ, kéo căng khuôn mặt tuấn tú nói: “Không có chuyện đó nha, ta ngay cả đại môn Bích Xuân lâu mở ở nơi nào đều không biết được! Là ai nói bậy bên tai Tứ muội thế, để cho ta biết ta lột da hắn!”
A Man cùng A Xảo đứng ở một bên đột nhiên cảm thấy tê cả da đầu.
Luôn cảm thấy dáng vẻ Nhị công tử như muốn nhảy đến Gi*t người diệt khẩu vậy.
Khương Tự đặt chén trà lên trên mặt bàn, thở dài: “ Vốn nghĩ nhị ca ngựa quen đường cũ, có thể giúp muội muội một chuyện. Nếu đã như thế, vậy thì muội muội đành nghĩ biện pháp khác thôi.”
Khương Trạm đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Tứ muội đây là ý gì? Trời ạ, hay là muốn nữ giả nam trang trà trộn vào trong thanh lâu chơi?
Dường như đoán trúng suy nghĩ trong lòng của hắn, Khương Tự khổ sở nói: “ Bây giờ không thành, muội muội chỉ có thể tự mình đi một chuyến ——”
“ Đừng nha, ta đi!”
“ Nhị ca không phải ngay cả đại môn Bích Xuân lâu mở hướng nào đều không biết sao?”
“ Không, không, ta ngựa quen đường cũ. Khụ khụ, không đúng, ý của ta là ta mặc dù không phải ngựa quen đường cũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi ngang qua ——” Khương Trạm đột nhiên cảm thấy càng tô càng đen, gương mặt nóng lên từng cơn.
“ Một khi đã như vậy, ta muốn nhờ nhị ca đến Bích Xuân lâu một chuyến.” Khương Tự lấy từ trong tay áo ra một vật, đưa qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc