Tư Cách Của Một Con Đĩ - Chương 22

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

– Cô ngồi đi!
Tiếng mẹ chồng tôi cất lên giữa không gian im lặng. Ba chữ “cô ngồi đi” đủ hiểu mọi chuyện đã tới hồi kết thúc. Trên mặt bàn một sấp ảnh dày cộp, tôi không biết bên dưới có những gì, chỉ thấy bức ảnh trên cùng tôi đang mặc chiếc váy ngắn cũn bị lão Hưng Ϧóþ lấy ௱ôЛƓ. Cả người tôi lúc này không chỉ run còn là nỗi xấu hổ nhục nhã. Mẹ chồng tôi vẫn nhìn tôi, đẩy sấp ảnh về phía trước mặt tôi xoè từng cái ra rồi nói:
– Cô biết trên đời này tôi ghét nhất là gì không?
– Con…
– Đừng xưng con với tôi. Trên đời này tôi ghét nhất là phản bội và lừa dối, cô lại có cả hai.
Tôi nhìn những bức hình trong ảnh, ngoài những bức hình tôi bị lão Hưng ôm còn rất nhiều bức hình khác với những gã đàn ông khác nhau. Thậm chí có bức ảnh tôi uống rượu, một gã đàn ông nào đó chụp thẳng tay vào иgự¢ còn rõ nguyên mồn một. Nếu như tôi là một người khác khi nhìn vào cũng đủ khinh bỉ, kinh tởm tôi chứ đừng nói là mẹ chồng tôi. Dẫu rằng tôi chỉ вáи тяιин cho Khoa, nhưng suy cho cùng cũng trăm ngàn thằng tiếp xúc, ᴆụng chạm. Một màng trinh mỏng manh giữ lại nhưng nhân phẩm đã bị bán rẻ từ lâu. Loại con gái mạt hạng như tôi bẩn tưởi, tanh hôi đâu xứng đáng bước chân vào đây. Đã vậy tôi còn cùng gia đình cô Hà lừa dối bà, có ngàn chậu nước cũng không gột sạch nổi sự nhơ nhớp này.
Bên cạnh Hiên vẫn ngồi im lặng. Cô ấy trở về thật rồi, nốt ruồi trên cổ giống bức ảnh tôi từng thấy, vẻ ngoài giống hệt cô Hà, và hơn hết mẹ chồng tôi đã ngồi đây tôi đủ hiểu không thể là ai khác. Mẹ chồng tôi quay sang Hiên rồi nói tiếp:
– Tôi không hiểu sao cô có thể ăn ngon, ngủ yên, sống hưởng thụ mà không chút áy náy nào khi lừa cả cái nhà này. Cô có còn là con người nữa không?
– Mẹ, con xin lỗi…
– Đừng gọi tôi là mẹ! Cô không xứng!
Nói đến đây đột nhiên bà bật khóc tu tu, đôi mắt đỏ ngầu đau thương đến tột cùng. Vừa khóc bà vừa nghẹn giọng nói:
– Cô coi tình cảm của người khác là trò đùa của mình. Vì tiền cô bất chấp, đạp đổ mọi thứ, tôi tệ bạc gì với cô? Tôi làm gì có lỗi cô? Ngày cô bước chân về đây tôi thương cô như con gái mình, mọi thứ tôi đều muốn dành cho cô, ngày cô sẩy thai đêm tôi không ngủ nổi vì thương xót. Vậy mà hoá ra tình cảm tôi dành cho cô đối với cô cũng rẻ mạt như chính con người cô?
Thấy bà khóc tôi cũng không kìm nổi nước mắt, từng giọt khẽ lăn xuống miệng mặn chát. Mẹ chồng tôi nhìn tôi, càng khóc nấc lên, khóc đến mức hai mắt bà cũng ướt nhoẹt. Trước kia ngay cả khi chuyện con Dương xảy ra, khi bà đòi ly hôn với bố chồng cũng vẫn tươi cười. Đây là lần đầu tôi thấy bà khóc, có lẽ bà đau lòng lắm. Tổn thương này tôi gây ra cho bà quá lớn rồi. Tôi đã từng đoán sẽ có ngày này, chỉ không ngờ lại đau đớn đến vậy. Hiên nhìn mẹ chồng tôi vỗ vỗ nhẹ vai bà nói:
– Bác ơi, bác đừng khóc, bác bình tĩnh đã
– Bình tĩnh? Con bảo ta phải bình tĩnh thế nào? Chồng phải bội, bạn bè phản bội, đến ngay cả con cái cũng vậy? Cuộc đời này sao lại khốn nạn với tôi như vậy hả trời?
Tôi cúi gằm mặt để mặc nước mắt chảy xuống đất. Dù cho tôi có nguỵ biện trăm ngàn lý do là vì Hiếu thì sự thật tôi vẫn sai rồi. Tôi sai thật rồi, sai khi làm tổn thương người phụ nữ bất hạnh này. Thế nhưng dù có chọn lại tôi cũng không thể có sự lựa chọn nào khác nữa. Tôi nhìn mẹ chồng khẽ nói:
– Mẹ, con biết con sai rồi. Con không mong mẹ tha thứ, nhưng con xin mẹ đừng khóc.
– Cô biết nói ra những lời này sao cô không biết nghĩ? Sao ngay từ đầu còn lừa dối tôi? Cô có biết trên đời này thứ gì đánh mất không thể lấy lại được không? Đó là lòng tin. Cô làm cái nghề mạt hạng chưa đủ thấy xấu hổ sao còn có thể lừa dối tôi? Cô hả hê lắm hả? Cô lừa dối người khác cô vui lắm sao hả cô Duyên?
– Mẹ… con xin lỗi. Con xin lỗi mẹ.
– Xin lỗi? Đủ rồi đấy! Cô đi đi.
Tôi biết lúc này có nói gì cũng đã sai quá sai rồi. Mẹ chồng tôi lại khóc, vừa khóc vừa quay sang Hiên nói:
– Con về đi. Bác sẽ liên lạc với con sau.
– Dạ vâng ạ.
Hiên nói xong đứng dậy bước qua người tôi rồi đi thẳng ra cửa. Lúc này chỉ còn mẹ chồng tôi và tôi ở trong căn phòng này. Mẹ chồng tôi cầm giấy lau những giọt nước mắt trên mặt rồi lên tiếng:
– Nếu cô còn chút tự trọng cuối cùng, thì cô hãy đi đi. Tránh xa gia đình tôi và con trai tôi ra.
Bà không nói tôi cũng biết mình phải làm gì. Thế nhưng trái tim tôi khi nghe vẫn thấy đau nhói vụn vỡ. Tôi nhìn mẹ chồng đáp lại:
– Vâng, con sẽ đi.
– Tôi sẽ làm giấy cho cô đi nước ngoài.
Khi bà nói đến đây tôi bỗng khựng lại.
– Sao? Cô còn muốn thứ gì từ cái gia đình này nữa? Nhiêu thế cũng chưa đủ với cô nữa sao?
– Không phải, con…
– Tôi sẽ làm giấy cho cô đi nước ngoài. Đi thật xa vào, đi cho khuất mắt tôi luôn đi.
Nói đến đây nước mắt trên gương mặt bà lại chảy ra. Tôi không dám nhìn, bởi càng nhìn thấy thấy tội lỗi, day dứt, thấy trong lòng đau đớn như có ai xát muối. Tôi thấy hận bản thân mình quá nhiều, thương bà đến mức chỉ ước có thể ૮ɦếƭ đi mới gột được mọi lỗi lầm. Mẹ chồng tôi khóc đến mức ho sù sụ thành máu. Tôi nhìn mấy giọt máu dính trên tờ giấy trắng không kìm nổi nữa nói dứt khoát:
– Mẹ, con sẽ đi. Con sẽ đi thật xa, con sẽ rời xa anh Khoa. Bất cứ điều gì mẹ muốn con sẽ làm theo, con xin mẹ đừng khóc nữa, con xin mẹ đấy, con thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Phải rồi, sớm biết kết thúc này là xứng đáng dành cho mình, cớ sao tôi phải đau lòng như vậy? Là bởi tôi yêu Khoa, yêu đến mức không muốn xa rời nhưng dù cho như vậy tôi biết bản thân đừng làm tổn thương những người này thêm lần nào nữa. Một lần sai đã quá đủ rồi, Hiếu cũng được cứu rồi, mọi thứ đều đã nằm trong sự tính toán của tôi hết rồi, tôi phải đi thôi. Tôi không biết vì sao mẹ chồng tôi lại biết chuyện, nhưng tôi cũng không còn tò mò muốn hiểu lý do nữa. Cả đời này tôi không thể sống trong sự lừa dối, có lẽ như vậy càng tốt. Tôi không thể mở miệng ra nói thì có người nói thay tôi rồi. Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng phải đánh đổi, tôi muốn cứu em thì giờ đây tôi cũng phải chấp nhận bản thân mình không có một cái kết có hậu. Lâu đài hay hoàng tử chỉ dành cho công chúa, mà tôi vốn dĩ không phải là công chúa, tôi chỉ là một đứa con gái tầm thường có khoác lên mình bộ quần áo dát kim cương thì vẫn không thể bước chân vào câu chuyện cổ tích. Tôi nhìn mẹ chồng nói tiếp:
– Con lên phòng lấy đồ rồi sẽ đi. Mẹ yên tâm, con sẽ có cách nói với anh Khoa, còn thủ tục đi nước ngoài mẹ bảo con làm gì con sẽ làm theo. Con hứa với mẹ, con sẽ giấu kín chuyện này.
– Cô định giấu thằng Khoa thế nào?
– Con sẽ nói con sang ở tạm nhà chị gái một thời gian, đến khi thủ tục xong xuôi con sẽ đi. Thời gian này nếu anh Khoa thắc mắc con sẽ có cách để nói, mẹ yên tâm.
Tôi tuy rẻ mạt, nhưng cũng còn chút tự trọng. Tôi đã không đủ can đảm để nói ra, tôi lựa chọn việc giấu bà, cũng chưa từng một lần nói với Khoa rõ ràng mọi chuyện, bấy nhiêu thôi tôi cũng hiểu mình phải làm gì lúc này. Có thể tôi đúng với Hiếu, với chị Ngân, nhưng tôi xuất hiện ở nơi này lại xào xáo sự yên bình của người khác. Nỗi đau mẹ chồng tôi chịu còn gấp trăm ngàn lần nỗi đau mà tôi mang. Ít nhất tôi chỉ phải rời xa người tôi yêu, còn bà… lại lần nữa bị lừa dối, phản bội tuổi xế chiều. Mẹ chồng tôi im lặng không lên tiếng, tôi cũng xin phép lên phòng nhặt vài bộ quần áo. Không hiểu dưới kia tôi đủ lí trí và bình tĩnh, nhưng khi bước chân lên căn phòng bỗng ngồi xuống khóc nức nở. Từng kí ức của tôi và Khoa hiện lên, mấy ngày trước còn cùng nhau ngắm pháo hoa ở đây, hoá ra mọi thứ cũng tan biến cả rồi. Kí ức như mảnh thuỷ tinh, đẹp đẽ nhưng cũng vỡ vụn chẳng hàn gắn nổi. Trên chiếc giường kia tôi và anh đã từng bên nhau ngủ không biết bao nhiêu đêm, từng thứ, từng thứ đều quen thuộc đến đau lòng. Dọn quần áo xong tôi đi xuống dưới, mẹ chồng tôi vẫn đang thờ thẫn nhìn ra ngoài. Khi thấy tôi bà liền nói:
– Tôi có một người bạn bên Thuỵ Điển, cô ấy có công ty nên thủ tục làm cho cô sang đó sẽ nhanh thôi. Dù sao cô và thằng Khoa cũng chưa đăng kí kết hôn, đến giờ cũng không có con cái gì cũng coi như may mắn, đi sẽ dễ dàng hơn.
Cho tôi đi nước ngoài để rời xa Khoa là điều dễ hiểu. Nhưng tôi không thấy nó tàn nhẫn, mà vẫn thấy quá đủ bao dung. Ít nhất đây cũng giống như đặc ân bà dành cho tôi. Tôi cúi đầu khẽ đáp:
– Vâng! Con cảm ơn mẹ.
Mẹ chồng tôi không đáp nữa, tôi cũng kéo valy đi. Vừa ra đến cổng tôi cũng thấy mẹ chồng tôi lại khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng đủ tôi cảm nhận được trong lòng như có vết dao cứa.
Tôi không dám đứng lại thêm một giây phút nào nữa mà bắt xe đi thẳng. Khi về đến phòng trọ chị Ngân lẫn Hiếu đều kinh ngạc nhìn tôi. Chị Ngân vừa kéo valy vừa nói:
– Có chuyện gì vậy? Sao mắt em đỏ lên thế kia?
Tôi không đáp, nằm xuống giường rồi lấy chăn đắp kín lên người. Chị Ngân thấy vậy cuối cùng không hỏi nữa. Đến tối khi tôi đủ bình tĩnh mới nói qua loa rằng tôi sẽ tạm thời ở đây, còn có chuyện gì tôi sẽ nói sau. Chị Ngân với Hiếu có lẽ cũng đoán được ra nên không ai ép tôi nói thêm. Đến tối khi tôi đang nằm trằn trọc thì có điện thoại của Khoa, vừa ấn nút nghe anh đã nói:
– Sao anh gọi Zalo không được thế? Làm anh lo quá.
Tôi mới nghe giọng anh đã cảm thấy chua xót, cố gắng lắm mới đáp lại được:
– À, em đang bên chỗ chị Ngân, bên này không có wifi.
– Mẹ lại đi chơi rồi à em? Nếu mẹ đi em cứ sang chỗ chị Ngân chứ ở nhà không có ai cũng buồn. Đợt công tác này kéo dài, chắc phải hơn nửa tháng nữa anh mới về được cơ. Công trình ở đây gặp trục trặc, bố với anh đang phải khắc phục.
– Dạ vâng ạ.
– Em ăn chưa?
– Em ăn rồi, tắm rồi, ba chị em đang chuẩn bị đi ngủ.
Khoa cười qua điện thoại khẽ hỏi:
– Nhớ anh không?
Nghe anh hỏi, tôi thấy tim cũng thắt lại, mãi một lúc mới đáp lại:
– Nhớ.
– Chờ anh về nhé.
– Dạ vâng.
– Được rồi, em ngủ đi. Ngủ ngon, nhớ giữ gìn sức khoẻ nữa đấy. Mà sang nhà chị Ngân thôi, đừng có đi linh tinh với ai, biết chưa?
– Em biết rồi ạ.
– Ngoan!
Khoa nói xong, tôi cũng tắt máy rồi nằm bẹp ra. Cảm giác biết phải chia xa, nhưng lại cố gắng như không có chuyện gì xảy ra giống như có ngàn mũi kim đâm vào иgự¢ mà vẫn phải mỉm cười. Đêm ấy tôi nằm ngủ mà chỉ toàn thấy những kí ức mơ hồ hiện về. Đến khi sáng dậy gối cũng đẫm nước mắt.
Gần hai chục ngày Khoa đi công tác cũng là mười lăm ngày tôi và mẹ chồng làm thủ tục để đi nước ngoài. Trước kia tôi cứ nghĩ đi nước ngoài rất khó, thực ra cũng khó đối với người nghèo nhưng với nhà giàu thì bình thường. Vì bên kia có công ty lớn ở nước ngoài nên việc bảo lãnh cho tôi sang tương đối dễ dàng. Tuy vậy dù sao cũng là chuyện xuất ngoại không phải một sớm một chiều, nên phải chờ thêm hơn một tháng nữa nếu hoàn tất thủ tục mới có thể đi được.
Buổi tối ngày Khoa về tôi vẫn ở nhà chị Ngân, khi tôi vừa đem rác đi đổ đột nhiên cũng thấy một bóng đen lao đến ôm chầm lấy mình. Mùi hương quen thuộc thoang thoảng chạm vào mũi tôi. Không phải lâu lắm rồi tôi mới được anh ôm, chỉ gần hai chục ngày thôi nhưng vì đã có chuyện xảy ra tôi thấy giống như ngàn năm dài đằng đẵng. Mới cảm nhận được hơi ấm của anh sống mũi tôi cũng cay xè. Tôi xoay người nhìn anh dưới ánh đèn rồi hỏi:
– Anh về lúc nào thế?
– Anh vừa về đến nhà là đến ngay đây. Anh nhớ em sắp phát điên rồi.
Nghe anh nói tôi cũng không kìm được ôm chặt lấy anh. Không phải tôi không muốn dứt khoát rời xa anh, không phải tôi muốn níu giữ lại điều gì, mà bởi tôi biết nếu giờ tôi nói chia tay anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Và tệ hơn tôi sợ rằng mọi chuyện sẽ vỡ ra, những gì tôi hứa với mẹ anh tôi không thể thêm một lần phản bội lại nó. Lúc này đây, tôi cũng muốn bên cạnh anh thêm chút thời gian ít ỏi này. Để tôi được gần bên anh một chút nữa thôi…
Khoa ôm tôi rất lâu, rồi khẽ buông ra, kéo cằm tôi lên, đôi môi lạnh lẽo dần ấm lại bởi nụ hôn như thiêu như đốt. Anh hôn rất mãnh liệt, tôi cũng đáp trả lại không kém như thể chỉ một giây nữa thôi tôi và anh vĩnh viễn không gặp. Đến khi có ánh đèn của chiếc xe máy đi qua Khoa mới buông tôi ra. Anh vuốt vuốt mái tóc tôi khẽ hỏi:
– Mẹ bảo Hiếu ốm nên em phải sang chăm à? Thằng bé sao rồi.
Tôi nhìn Khoa có lẽ anh đang nghĩ mẹ anh vẫn cho rằng Hiếu là em họ tôi. Nhưng tôi cũng không giải thích thêm gì mà đáp:
– Nó ra viện nhưng nhiều lúc vẫn yếu chứ chưa khoẻ hẳn. Chị Ngân lại đi làm muộn mới về, còn hai đứa nhỏ nữa nên thời gian này em muốn ở đây chăm sóc mấy đứa. Đợi Hiếu khoẻ hẳn em về nhé.
Khoa cong môi, hơi thở dài:
– Hay em cứ về, lúc nào rảnh chạy sang, chứ như này anh nhớ em lắm.
– Từ nhà mình sang đây cũng xa, em sợ Hiếu mà xảy ra chuyện gì lại không kịp. Hôm qua em cũng xin mẹ rồi, mẹ đồng ý rồi.
– Ừ, anh ích kỉ nhỉ.
Tôi nhìn Khoa bật cười đáp:
– Anh không ích kỉ, là anh nhớ em nên thế mà.
Khoa nghe vậy hôn lên mái tóc tôi nói tiếp:
– Nhớ thật đấy, đợt này đi lâu quá, lần sau có khi đi đâu anh phải mang theo cái áo của em thôi.
– Để làm gì?
– Để nhớ em mang ra ngửi mùi cho đỡ nhớ.
Nói xong anh lại hít hà hương thơm trên tóc, trên vai tôi. Khi đang quấn lấy nhau chị Ngân cũng về. Khoa khẽ buông hẳn tôi ra chào chị Ngân rồi nói với tôi:
– Chị Ngân về rồi…
Tôi chưa hiểu ý Khoa liền hỏi lại:
– Vâng, sao thế anh?
Anh bật cười gõ lên trán tôi nói tiếp:
– Nếu em ngại nhà xa không muốn về thì mình đi khách sạn nhé. Sáng sớm anh sẽ chở em về lại đây.
Tôi nhìn Khoa, còn chưa từ chối anh đã bế thốc tôi lên xe sau đó phóng thẳng đến một khách sạn năm sao gần đó. Khi vào đến căn phòng lộng lẫy sa hoa Khoa cũng ôm chặt lấy tôi. Hơi thở anh gấp gáp, nóng hổi phả vào người. Khoé mắt tôi bỗng dưng ươn ướt, đứng trước mặt người đàn ông tôi yêu mọi lí trí cũng đã tan biến hết. Để cho tôi yếu đuối được không? Để cho tôi được buông thả bản thân bên cạnh anh nốt những ngày ngắn ngủi còn lại được không? Dù sao tôi cũng phải xa anh, cho tôi xa anh trong những kí ức trọn vẹn bên nhau được không? Khoa đưa tay chạm lên chiếc áo khoác bên ngoài rồi cởi hẳn ra. Từng lớp áo quần mau chóng xếp đầy trên ghế. Tôi không còn muốn đắn đo, đôi tay cũng chạm lên thân hình vững chãi của anh rồi dừng ngay ở vật thể đang ¢ươиg ¢ứиg. Khoa hơi cười, khoé môi dần chạm vào môi tôi đưa chiếc lưỡi ướƭ áƭ quấn lấy lưỡi tôi. Cứ như vậy rồi cuối cùng anh dừng lại, môi lưỡi мơи тяớи lên da thịt tôi, ngọn lửa trong tôi cũng như bị thiêu đốt đến mức tan ra. Lúc này đây tôi muốn dành tất cả cho người đàn ông này, không quan tâm hậu quả, không cần biết tương lai ra sao. Bên ngoài bầu trời đầy sao, trong đêm giá rét này lại xuất hiện nhưng ngôi sao lấp lánh trên kia. Khoa vẫn lướt chiếc lưỡi ướƭ áƭ lên da tôi rồi cuối cùng dừng lại ở bầu иgự¢ căng tròn, một tay anh мơи тяớи, miệng anh ngậm chặt ʍúŧ nhè nhẹ. Tôi hơi cong người ՐêՈ Րỉ, Khoa lại dùng tay vân vê núm hoa xinh đẹp, rồi từ từ vuốt ve từng đường cong trên cơ thể sau đó dừng lại ở vùng tam giác. Lần này Khoa dừng tay ở đó rất lâu, ngón tay thon dài mân mê tách ra rồi khám phá đến mức tôi không còn chịu đựng nổi mà van xin:
– Anh… đừng…
Khoa vẫn không chịu dừng lại, khi nơi ấy ngập tràn thứ nước ướƭ áƭ anh mới rướn người lên đẩy mạnh cơ thể vào trong tôi. Bên ngoài bầu trời vẫn sáng rực những vì sao. Khoa vừa hôn tôi mãnh liệt, vừa đẩy sâu vào trong tôi. Cả hai như điên như dại, quấn lấy nhau không muốn rời. Anh cũng gần như không kiểm soát nổi lí trí, vừa phát ra tiếng thở gấp gáp rồi đột nhiên nói rất nhỏ:
– Duyên! Anh yêu em.
Khoa vừa nói xong đột nhiên một giọt nước mắt trên khoé mắt tôi cũng chảy dọc xuống thái dương rồi rơi nhẹ xuống gối. Tôi cứ ngỡ mình mạnh mẽ, vậy mà cuối cùng lại khóc. Một giọt, hai giọt, ba giọt cứ thể chảy không kìm nổi nữa. Đây là lần đầu Khoa nói yêu tôi, là câu nói “anh yêu em” đầu tiên tôi nhận được. Thế nhưng… câu nói ấy lại xuất hiện khi tôi biết cả hai sắp phải chia lìa. Nó không còn là ngọt ngào, mà giống như vị đắng cay khiến tôi không thể nào hạnh phúc nổi. Khoa vẫn đang hôn tôi, tôi cố đưa tay quệt nước mắt, rồi bấu lấy anh để che đi nỗi đau trong lòng.
Đến khi có một dòng nước ấm chảy thẳng vào cơ thể tôi Khoa cũng dừng lại. Cả hai mặc kệ không thèm dậy, ôm chặt lấy nhau mà ngủ. Có điều tôi nào ngủ được, cả đêm chỉ trân trân nhìn lên trần nhà. Bên cạnh tiếng Khoa thở đều đều, tôi vẫn không thể ngủ nổi, nước mắt lại rơi. Chiếc gối tôi nằm ướt đẫm, lạnh lẽo, nhưng… tôi đã chọn rồi, đã chọn rồi thì vĩnh viễn không bao giờ được hối hận. Chỉ là tôi thương người đàn ông này quá đỗi, trước kia tôi không xứng với anh, hiện tại không xứng, tương lai cũng càng không xứng, mãi mãi tôi không thể nào cùng anh đi với nhau hết đoạn đường đời. Có lẽ… đây cũng chính là sự giải thoát cho nhau, cho cả anh lẫn tôi và cũng là sự sám hối, sửa sai sau những gì tôi đã gây ra cho mẹ anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc