Tôi nhìn Khoa, không chỉ là sự xúc động mà còn cả biết ơn, giống như tất cả mọi người đều chà đạp, xúc phạm tôi anh lại đứng ra bảo vệ. Ở trong nhà tiếng chị Ngân vẫn đang khóc, Khoa phủi bụi trên áo rồi nói:
– Vào xem chị ấy thế nào trước đã.
Tôi gật đầu bước vào, chị Ngân, Sóc, Thỏ đang ngồi thu lu một góc, mặt ai nấy nhem nhuốc, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Cô Hiền nhìn tôi thở dài:
– Vừa gọi cho mấy bát phở ăn sạch rồi. Khổ gì mà khổ gớm vậy. Ngày xưa cô nhìn thằng chồng nó đã đoán là loại không ra gì rồi. Tết xuống còn phải xin tiền em về, đúng là không còn gì để nói.
Chị Ngân đưa tay quệt ngang nước mắt thút thít:
– Anh ta về chưa?
Tôi đưa Sóc Thỏ cho Khoa rồi nói:
– Anh đưa hai đứa ra xe giúp em được không? Lát em dẫn chúng nó mua ít đồ, em ở đây nói chuyện với chị ấy chút đã.
Khoa gật đầu, cúi xuống dịu dàng dỗ hai đứa mấy câu rồi đưa chúng nó ra xe. Khi chỉ còn tôi với chị Ngân trong phòng tôi mới hỏi:
– Tóm lại có chuyện gì? Thằng chó kia có bồ, bồ nó có chửa con trai nên nó về đuổi chị đi?
– Ừ, chúng nó tằng tịu với nhau lâu rồi. Chị biết nhưng nhắm mắt cho qua hi vọng gia đình êm ấm. Nhưng không ngờ nó lại khốn nạn đến mức này, nó ép chị phải đi tay trắng, hai đứa con nó và con kia sẽ nuôi. Nhưng chị thà ૮ɦếƭ cũng phải mang hai đứa đi cùng chị.
Tôi nhìn chị Ngân, tận cùng của sự ngu ngốc là đây. Thế nhưng cũng may chị còn biết mang hai đứa bé đi cùng. Chị thấy tôi im lặng lại nói:
– Duyên! Chị xin lỗi. Chị nghe lời anh ta mà hiểu nhầm em.
– Nếu như không vì anh ta đuổi chị đi, liệu chị có tìm đến em không?
– Chị…
– Anh ta nói thế nào em không quan tâm, nhưng sao chị có thể tin anh ta chứ không tin em?
Chị Ngân cúi mặt bật khóc đáp:
– Thực ra khi ấy mẹ chồng chị luôn lấy em ra để chửi mắng chị… mà thực ra do chị ngu, chị vì muốn lấy lòng Việt, lấy lòng gia đình chồng mà cư xử với em như thế. Là chị ngu, chị mù quáng mà tin họ… chị cứ ngỡ chị làm vậy họ sẽ… sẽ tốt với chị hơn.
Trên đời này người phụ nữ như chị Ngân không thiếu, chỉ là ở cái xã hội hiện đại này tôi vẫn không thể tin có những người cam chịu đến ngốc nghếch như vậy. Tôi thở dài hỏi lại:
– Vậy giờ chị định thế nào với thằng chó kia?
– Nó đuổi chị đi rồi, dù van xin cỡ nào nó cũng đuổi đi. Giờ mẹ chồng chị có cháu trai nữa. Chị không biết phải làm thế nào.
– Còn làm thế nào nữa, bỏ quách đi rồi xuống đây ở cùng thằng Hiếu. Ba mẹ con xuống đây.
– Nhưng chị xuống đây rồi làm gì?
Tôi trợn mắt nhìn chị Ngân quát lên:
– Chị đừng nói với em lấy chồng xong bị nó ђàภђ ђạ mụ hết cả đầu đi nhé. Con Thỏ năm nay cũng ba tuổi rồi, Sóc năm tuổi, hai đứa lớn cả rồi cho chúng nó đi học, Hiếu ở nhà cơm cháo cho chị đi làm, em còn một ít tiền hỗ trợ được chút nào hay chút ấy nhưng chị cũng phải tự thân vận động đi chứ. Trước chị ở kia bao nhiêu năm hầu hạ nhà chúng nó còn làm được, xuống dưới này thiếu gì việc cho chị làm?
– Nhưng… ý là chị sợ Việt lại xuống rồi đòi hai đứa mang về. Không có hai đứa chị không biết phải sống sao. Còn làm việc, chị sẽ cố gắng.
– Chị không phải lo, thằng chó ấy không dám ᴆụng vào chị đâu. Yên tâm.
Chị Ngân nhìn ra ngoài rồi nói:
– Cậu ta là ai mà hình như Việt rất sợ.
Tôi biết chuyện này cũng chẳng giấu được chị Ngân nữa, đằng nào cũng phải nói cho chị và Hiếu biết nên kể qua loa đại khái lại mọi chuyện. Chị Ngân nhìn tôi cúi đầu nói:
– Thế cũng là may mắn rồi, gặp được người như vậy cũng coi như em có phúc có phần.
Tôi bỗng thấy trong lòng chua xót, những đau khổ tôi trải qua chị chưa từng chứng kiến, khi ấy chị còn đang lấy lòng gia đình chồng mà khinh rẻ tôi. Đến giờ đây chị chỉ nhìn thấy Khoa tốt với tôi, cuộc sống của tôi cũng sáng sủa hơn nên cho rằng đó là may mắn.
– Việt ép chị kí vào đơn ly hôn.
– Thế chị kí chưa?
– Chị kí rồi.
– Tốt!
– Nhưng chị sợ nó tranh giành nuôi con.
– Không phải lo chuyện này. Giờ chị ngồi đây đi, em đưa hai đứa nhỏ đi mua quần áo với ít đồ cho chị. Chị lên phòng dọn dẹp đi, phòng này cô Hiền mới sửa lại, lát em mua hai cái đệm mới cho chị với Hiếu. Mai em đón Hiếu ra viện về đây luôn.
– Duyên…
– Sao vậy?
– Chị… chị xin lỗi em. Chị… chị tệ quá.
Tôi thở dài không đáp mà đi ra ngoài xe. Hai con bé Sóc, Thỏ mặt mũi ban nãy còn nhem nhuốc giờ đã sạch sẽ. Con Sóc không còn khóc nữa mà hớn hở nói:
– Dì Duyên ơi, chú Khoa vừa lau mặt cho bọn con đấy. Lau bằng khăn giấy thơm ơi là thơm. Xong chú còn cho con với em Thỏ kẹo nữa.
Tôi nhìn Khoa tự dưng bật cười, tôi biết anh rất thích trẻ con, hôm trước trên bản Cát Cát anh cũng mua rất nhiều quà bánh cho đám trẻ con nghèo trên ấy, còn ngồi kể chuyện cho chúng nó nghe. Anh chẳng ngần ngại khi mặt mũi tay chân chúng nó lấm lem, ôm từng đứa ngồi vào lòng phát quà, phát kẹo. Khoa cũng cười rồi giục tôi:
– Lên xe đi, anh chở ba dì cháu đi mua quần áo luôn.
– Hay anh cứ đi về trước đi, em dẫn chúng nó ra chợ mua rồi về, anh còn nhiều việc phải làm về đi.
– Giờ về anh cũng có làm gì đâu? Ở nhà với bốn bức tường chán ૮ɦếƭ, vả lại mua quần áo cho người lớn thì sao cũng được nhưng mua cho trẻ con thì mua đồ đẹp chút chứ da dẻ bọn nó mỏng manh mặc vào ngứa ngáy thì khổ.
Lúc này tôi bỗng thấy Khoa chẳng những đáng yêu, còn chu đáo, tử tế. Tôi cũng không từ chối nữa mà cùng Khoa ra trung tâm thương mại. Hai đứa trẻ con thích lắm, tôi chọn cho mỗi đứa năm sáu bộ quần áo, váy vóc, tiện mua cho chị Ngân vài bộ quần áo với đồ dùng gia dụng cũng đến mấy tiếng đồng hồ. Lúc ra tính tiền Khoa đưa thẻ cho nhân viên rồi nói:
– Quẹt giúp tôi.
Tôi có tiền, số tiền chữa bệnh cho Hiếu vẫn còn dư khá nhiều liền giữ tay anh rồi lên tiếng:
– Để em trả cho.
Khoa nhìn tôi, rồi hơi cúi xuống nói nhỏ vào tai:
– Đống này hết mười mấy hai mươi triệu đấy.
Nghe đến con số mười mấy triệu tôi cũng rụt lại. Ờ vốn dĩ tôi trong mắt anh là đứa vì tiền bất chấp nên thôi, tôi cứ bất chấp tiếp đi. Nghĩ vậy tôi cười hì hì nói:
– Thế thôi anh thanh toán đi.
– Đồ mặt dày.
– Dày lắm đâu, bằng đường bê tông chứ mấy.
– Em!!! Thật không còn gì để nói.
Thanh toán xong tôi với Khoa đi về, ban nãy anh có đặt hai cái đệm mang đến phòng trọ rồi nên khi chị Ngân dọn dẹp xong nhân viên cũng vác đệm lên. Phòng này từ lúc tôi đi lấy chồng cô Hiền đã sửa lại rất sạch sẽ, còn lắp cả nóng lạnh nữa nên gần như đầy đủ tiện nghi. Sau khi dọn dẹp xong xuôi Khoa cũng đưa mọi người đi ăn rồi mới về. Tôi cũng dặn dò chị Ngân nếu thằng Việt đến làm phiền cứ gọi cho tôi. Bản thân tôi không làm gì được nhưng mà chồng tôi thì có. Khi tôi với Khoa về đến nhà trời đã chiều rồi, vừa về đến sân đã thấy con xe Mẹc đỗ ở đó. Ban đầu còn tưởng là con Dương về nhưng vào nhà mới biết không phải. Cô Trung vừa gọt hoa quả vừa nói:
– Mấy ngày cậu mợ đi ông chủ tịch thu xe của cô Dương luôn. Tiền trong tài khoản ông ấy cũng khoá hết, hôm qua ông còn mang quần áo của cô Dương cho mấy bà đồng nát làm từ thiện, tôi cũng được ông cho một ít mà đồ cô ấy toàn hàng hiệu nên tôi bán cả rồi. Ông chủ mấy hôm nay ở nhà suốt, cứ đi làm về lại vào phòng, tối uống đống rượu vào, tôi khuyên nhủ thế nào ông cũng nhất định không nghe.
Khoa nhìn cô Trung hỏi lại:
– Thế cái Dương có đến đây không cô?
– Lúc mang xe đến thì đến thôi. Cô ấy khóc lóc van xin mà bị ông chủ đuổi với doạ nên không thấy xuất hiện nữa.
– Bố cháu vẫn ở trong phòng à?
– Ừ vẫn ở trong phòng. Tôi sợ ông ấy ốm, cơm nấu không ăn toàn uống rượu thôi. Gầy sọp đi rồi.
Nghe cô Trung kể tôi lại thấy thương thương bố chồng. Tối tôi với cô Trung nấu cơm xong gọi mãi bố chồng tôi mới ra ăn. Nhìn thấy ông tôi thấy còn hơn cả lời cô Trung kể, mái tóc bạc hẳn đi mấy phần, nếp nhăn trên gương mặt cũng nhiều hơn hẳn. Thấy tôi với Khoa ông cũng chẳng nói gì chỉ lâu lâu thở dài thườn thượt. Đến tối Khoa với bố chồng tôi nói chuyện gì đó rất lâu dưới phòng khách. Mãi đến muộn Khoa mới lên, tôi cũng không tò mò mà chỉ giục anh đi tắm rồi ngủ. Khoa nằm lên giường ôm lấy tôi, anh cũng không nói gì chỉ lặng lẽ như vậy rồi cứ thế cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Thứ hai tôi đi đón Hiếu ra viện, Khoa đi làm. Hai chị em về phòng trọ của chị Ngân rồi cùng chị Ngân tìm việc. Mấy ngày bận rộn chạy qua chạy lại hai bên tôi và Khoa cũng ít có thời gian bên nhau hơn mấy ngày nghỉ kia. Cũng may mọi thứ dần ổn lại, chị Ngân bắt đầu công việc mới ở một nhà hàng do cô Hiền giới thiệu, Hiếu thì hằng ngày ở nhà phụ nấu cơm và đưa hai cháu đi học. Thằng Việt biến mất từ hôm đó tới giờ, tôi biết có lẽ Khoa cũng đứng sau mới khiến nó chịu im như vậy. Cái loại đàn ông hèn hạ, càng nghĩ tôi càng thấy kinh tởm và khinh bỉ. Một buổi tối khi vừa từ nhà cô Hiền về tôi không thấy Khoa đâu. Dạo này Khoa công việc rất bận, nhiều khi tôi về ngủ rồi anh cũng mới về. Vừa tắm xong tôi bước ra ngoài chợt thấy Khoa từ đâu lao tới. Còn chưa kịp định thần anh đã cúi xuống hôn lên vai tôi rồi nói:
– Duyên!!! Anh nhớ anh quá.
Hình như Khoa uống khá nhiều rượu, tôi thấy mùi rượu thơm phảng phất vào mũi. Tôi khẽ xoay người nhìn anh cười nói:
– Sao vậy? Anh say rồi hả? Tự dưng lại nhớ em? Hôm nào cũng ngủ với nhau còn gì?
– Thế lúc anh tỉnh không được nhớ à mà em lại nghĩ anh say?
– Thì có bao giờ thấy anh sến thế này đâu.
Khoa bật cười ôm lấy eo tôi đáp:
– Nửa tháng nay em bận việc của em, anh công việc cũng dồn dập cảm thấy ít có thời gian bên nhau quá. Hôm nay đi tiếp khách cứ cảm thấy nhớ vợ da diết nên anh phải về sớm, thế mà còn bị chê sến.
– Thì không sến, đáng yêu, được chưa?
– Đến khen cũng miễn cưỡng thế à?
Cái tên này hôm nay lại thích bắt bẻ nhau, tôi hôn chụt lên môi anh rồi nói:
– Này đã được chưa nào?
– Chưa. Anh từng dạy em hôn thế nào? Tưởng đầu óc em mưu mô, tính toán lắm phải học nhanh chứ.
– Xì. Em tính kế thì nhanh chứ mấy cái này em ngu lắm. Anh có thể dạy em lại lần nữa không?
Khoa nghe xong khoé môi cong lên kéo sát tôi lại gần, ban đầu tưởng anh hôn thế nhưng không phải. Anh đưa tay chạm xuống tay tôi sau đó cầm bàn tay từ từ rút ra trong túi một chiếc nhẫn rồi nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út. Tôi nhìn Khoa, lại nhìn xuống chiếc nhẫn còn chưa kịp lên tiếng Khoa đã nói:
– Thích không?
Tôi nhìn chiếc nhẫn, mặt gắn một viên kim cương to, hai bên còn thêm vài hạt nhỏ lấp lánh. Thực sự mới nhìn vào đã thấy đẹp, càng nhìn kĩ càng thấy được sự tinh xảo của nó. Tôi không kìm được xúc động giọng hơi nghẹn đi:
– Đẹp quá. Nhưng có phải dịp gì đâu mà anh mua cho em? Nhẫn này đắt lắm phải không?
– Có dịp gì mới được mua sao?
– Không phải… nhưng…
– Em có thích không? Còn chưa trả lời câu hỏi của anh kìa.
– Thích… nhưng…
– Thích là được! Không cần nhưng nhị gì cả.
Tôi đứng dưới ánh đèn ngắm đi ngắm lại chiếc nhẫn sau đó hỏi lại:
– Nhưng mà tự dưng anh bỏ một khoản tiền lớn ra để mua cái nhẫn này tặng em mà chẳng có lý do gì sao? Tự dưng sao anh lại mua cho em chứ?
– Hôm nay đi ăn cơm với ông chủ tiệm kim cương, thấy cái nhẫn này hợp với em nên mua thôi.
– Nhẫn này hợp với em ý hả? Ý anh là em xinh đẹp giống nó à?
– Không! Em không thấy cái viên kim cương to chà bá kia sao? Nó có giá trị tiền bạc nên hợp với người đam mê tiền như em.
Sặc! Như kiểu Khoa một ngày mà không làm tôi tức nghẹn thì không chịu được. Tôi lừ mắt nhìn anh tỏ vẻ giận dỗi:
– Anh lúc nào cũng nghĩ em thèm tiền nhỉ? Em cũng có lúc nọ lúc kia chứ có phải lúc nào cũng thèm đâu?
– Giận à? Anh trêu tí thôi mà, cái đồ giận són.
– Xì. Nhưng mà viên kim cương này to thật, tặng rồi đừng đòi lại nhé. Sau này nhỡ em sa cơ em bán đi.
Khoa nghe xong trợn mắt nhìn tôi rít lên:
– Em mà bán anh không tha cho em đâu.
– Anh không tha thì anh làm gì em?
– Làm gì á? Còn định thách thức cơ à?
Nói xong Khoa bế thốc tôi ném lên giường, tôi bị anh cù vào người cười khanh khách liền nhướn người lên ôm chặt lấy anh. Anh nhìn tôi, rồi đột nhiên cúi xuống, đôi môi thơm mát chạm vào môi tôi. Cái vị ướt của đầu lưỡi vừa tiếp xúc với nhau đã khiến toàn thân tôi run run. Khoa hình như cảm nhận được, tay anh bắt đầu cởi chiếc váy tôi đang mặc rồi nhẹ nhàng chạm tay xuống bầu иgự¢. Tôi bị kích thích, đôi môi vẫn quấn lấy môi anh càng lúc càng sâu. Khi trên người tôi và Khoa không còn một mảnh vải che thân anh mới từ từ thả nhẹ môi tôi ra rồi lướt trên xương quai xanh, trên cổ, và cuối cùng dừng lại ở bầu иgự¢ đang phập phồng. Anh ngậm chặt lấy, ʍúŧ nhẹ, một tay bắt đầu chạm xuống phần dưới đang ướƭ áƭ để khám phá. Tay anh thon dài, đầu ngón tay như đang chơi những phím đàn dưới đó rồi càng lúc càng đi sâu. Đến khi chạm vào nơi nhạy cảm nhất anh cũng cứ thế mà kích thích không thôi. Tôi gần như không chịu được cắn nhẹ lấy vai anh mà ՐêՈ Րỉ. Anh càng thích thú, đôi tay cũng nhanh hơn, đến khi tôi cong người lên bấu chặt lên thân hình lực lưỡng anh mới dứt khoát đẩy mạnh thân dưới của mình vào. Giây phút ấy tôi bỗng thấy tất cả như dừng lại chỉ có tôi và anh đang hoà làm một. Mọi cảm xúc yêu thương chưa từng nói ra bị dồn nén bỗng nhiên mãnh liệt vô cùng. Từng nhịp nhấp nhô của Khoa khiến tôi đê mê đến mức không còn biết đâu là thực đâu là hư. Đến khi xong việc Khoa mới dừng lại rồi rút bao vào nhà tắm để vệ sinh. Tôi nhìn anh, đây là lần đầu anh ℓàм тìин nhẹ nhàng, dịu dàng với tôi đến vậy, khi nãy nhập cuộc anh còn chủ động dùng bao vì tôi mới chỉ sẩy thai có một tháng. Hoá ra khi con người ta ghét nhau thì ђàภђ ђạ bao nhiêu cũng chẳng đủ, khi con người ta yêu nhau thì dịu dàng, nghĩ cho người kia bao nhiêu cũng chẳng thừa. Tôi không biết Khoa đã yêu tôi hay chưa? Đã sâu đậm hay mới chớm nở, nhưng tôi dần nhận ra… thứ tình cảm của tôi và anh không đơn giản là người dưng, không còn là thích mà nó đã cao hơn hẳn một bậc. Đêm ấy lại là một đêm tôi ngủ ngon trong vòng tay anh.