Tư Cách Của Một Con Đĩ - Chương 16

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Bố chồng tôi vẫn tiếp tục quát tháo, lúc này Khoa mới từ ngoài khuân vác đống đồ vào. Vừa vào nhà bố chồng tôi đã mắng anh:
– Tao tưởng mẹ mày ௱ôЛƓ muội, ngu dốt để con dâu nó lừa cho, mà đến mày cũng vậy. Đấy, mày thương tiếc đứa con của mày, xót cho vợ mày đi, hoá ra chính nó tự phá thai đấy.
Khoa nhìn xuống đống thuốc còn mẹ chồng tôi thì nhảy dựng lên nói:
– Ông Bình! Tôi nhịn ông nãy giờ rồi đấy nhé. Ông nói ai ௱ôЛƓ muội ngu dốt?
– Tôi nói bà đấy. Đi rước cái thứ hư hỏng, ác độc về nhà.
– Vừa về nhà chưa đầu chưa cuối ông nhảy dựng lên đánh con Duyên rồi chửi mẹ con tôi ngu. Ông có thần kinh không đấy hả? Có chuyện gì thì ngồi xuống đây rồi từ từ nói.
Lúc này Khoa đặt đống đồ lên bàn, hai hàng lông mày anh cau lại rồi hỏi:
– Mẹ nói gì cơ? Bố đánh Duyên?
Bố chồng tôi liền quát:
– Ừ đấy, tao đánh nó đấy thì sao? Thì sao? Tao đánh trước mặt cả mày luôn này.
Nói rồi ông lại lao vào, dồn hết sức lực lên cánh tay, có điều tôi còn chưa kịp hưởng thụ đã được Khoa chắn ngang. Cái tát cũng vì thế mà in hằn lên anh. Bố chồng tôi ra tay ác thật, năm ngón tay vẫn nguyên vết trên má Khoa. Khoa nhìn ông, khoé môi nhếch lên nói:
– Chủ tịch một tập đoàn lớn mà đi đánh con dâu. Tin tức này lan ra ngoài bố còn mặt mũi thể thống gì nữa không?
– Mày doạ tao?
– Con làm gì có cái gan đi doạ bố. Nhưng bố cũng đừng đi quá giới hạn của con. Bố cũng biết khi ấy con sẽ thế nào rồi đấy.
– Mẹ kiếp! Thằng ranh con láo toét. Đây, mày xem đi, con vợ mày tự uống Tђยốς קђá tђคเ, nó tự gϊếŧ ૮ɦếƭ con của mày đấy.
Khoa đưa tay nhặt hai vỉ thuốc lên, bố chồng tôi lại cất tiếng:
– Thuốc tìm thấy trên gầm giường vợ chồng mày đấy. Mày còn bênh nữa không? Cả bà nữa, đến giờ vẫn chưa tỉnh à?
Tôi nhìn Khoa, trong một giây lát thấy gương mặt anh cau lại. Anh có tin tôi không? Tôi không sợ bị vu oan, tôi chỉ sợ bị Khoa hiểu nhầm. Suốt thời gian này tôi đã cố gắng, cố gắng rất nhiều vun đắp cho mối quan hệ này, chính bản thân tôi cũng rất sợ nó lại vụn vỡ. Khoa không nhìn tôi mà cười nói:
– Bố! Bố có bằng chứng nhìn thấy Duyên tự tay bóc thuốc bỏ vào miệng uống không?
Câu hỏi của Khoa không chỉ khiến bố chồng tôi sửng sốt, mà ngay cả tôi cũng không tin nổi, khi quay sang con Dương cũng thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc. Tôi sửng sốt là bởi nghe đến đây cũng hiểu hình như Khoa đang bảo vệ mình, nhìn gương mặt đỏ bừng bên má của anh tôi lại thấy sống mũi cay cay. Khoa ngồi xuống ghế bình thản nói tiếp:
– Nếu chỉ dựa vào hai vỉ thuốc dưới gầm giường mà nói rằng Duyên tự phá thai con không phục.
– Thế nào mà không phục? Tang chứng vật chứng rõ ràng mày bảo không phục. Thế mày nghĩ ai rảnh đi ném cái thuốc này vào gầm giường? Đang yên đang lành nó sẩy thai rồi thấy cái thuốc này ở gầm giường chúng mày mà còn tin tưởng ở nó?
– Không có người mẹ nào tự tay phá thai mà khi đứa bé mất lại đau đớn tuyệt vọng hết. Cái gì cũng có thể giả nhưng cảm xúc thì không.
– Sao mày không nghĩ là nó giỏi đóng kịch.
Khoa liếc mắt nhìn tôi rồi đáp:
– Bố! Vợ con chỉ giỏi đóng kịch vai xấu xa, tệ hại, chứ vai đáng thương chắc chắn cô ấy không làm được.
Bố chồng tôi nghe xong xua xua tay nói:
– Thôi, mày ngu cũng ngu vừa thôi.
– Suốt thời gian Duyên mang thai con đều ở cạnh, khi con đi làm cô ấy cũng đều ở nhà. Bố có thể hỏi lại cô Trung, đến ngay cả ngày hôm qua cô ấy mới đi ra ngoài cũng là con đưa đi. Căn bản cô ấy không hề có không gian riêng để có thể mua thuốc được. Vả lại cô ấy không có lý do gì để phá thai, trước khi cưới con cô ấy không có tình nhân riêng. Cô ấy lấy con rồi đi phá thai để được cái gì? Với lại vợ con không ngu tới mức phá thai xong còn ném thuốc vào gầm giường đâu.
– Vậy đống thuốc này từ đâu mà có? Mày đừng nói có người ném vào gầm giường của nó nhé.
– Biết đâu được có người làm thế thì sao?
Nói đến đây Khoa bỗng quay sang nhìn con Dương. Nó vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng trong ánh mắt có chút thảng thốt. Mẹ chồng tôi nhìn bố chồng hằn học lên tiếng:
– Tôi không biết ông thế nào nhưng tôi tin con Duyên.
– Bà tin thì bà chứng minh nó trong sạch đi.
Bố chồng tôi vừa dứt lời Khoa liền đáp:
– Vốn dĩ cô ấy trong sạch thì tại sao phải chứng minh.
– Mẹ kiếp! Bằng chứng thế này mà mẹ con bà vẫn chưa tỉnh? Dương! Con nói xem, con có tin con Duyên không?
Con Dương đứng ngoài khẽ trả lời:
– Con… con cũng không biết.
Mẹ chồng liền lên tiếng:
– Tôi không cần biết, tóm lại tôi và thằng Khoa tin con Duyên. Nếu ông cứ một mực khăng khăng đổ tội cho nó thì… tôi với ông ly hôn đi. Ba mẹ con tôi sẽ chuyển ra ngoài sống.
Mẹ chồng tôi vừa nói xong cả nhà đều ngơ ngác nhìn. Bố chồng thì khựng người lại rồi rít lên:
– Bà nói cái gì? Bà bảo ly hôn!
– Đúng vậy! Ly hôn đi! Tôi không muốn sống với người cục súc, hơi tý là sửng cồ lên như ông. Đầu cua tai nheo chữa rõ, chỉ vì một vài vỉ thuốc rồi vu vạ cho người ta.
– Bà vô lý nó vừa thôi, con Duyên sẩy thai, tìm thấy Tђยốς קђá tђคเ trong phòng nó có ai không nghi ngờ?
– Thằng Khoa lấy vợ thiếu gì con ghen tị với con Duyên? Chẳng phải cái hôm con Duyên sẩy thai con Hạ cũng có đến sao? Ông không thể nghĩ biết đâu con Hạ, hay “một con nào đó” nó hại sao?
Một con nào đó được mẹ chồng tôi nhấn mạnh. Bố chồng tôi lúc này mới giãn mặt ra, thế nhưng ông dường như vẫn không hài lòng. Mẹ chồng tôi lại nói:
– Thôi! Dẹp mẹ chuyện này qua một bên đi. Còn nếu ông cứ làm căng quá, tôi với hai đứa chúng nó sẽ đi.
– Bà!
– Tôi làm sao?
– Vậy nếu thực sự là con Duyên làm thì sao?
– Thằng Khoa nó đã nói rồi, con Duyên 24/24 bên cạnh nó, ông có bằng chứng thì con Duyên cũng có nhân chứng là thằng Khoa. Đừng có nghi ngờ vô lý, nó vừa mất con đã khổ lắm rồi, ông làm ơn thương nó với. Duyên! Con lên phòng nghỉ ngơi đi, bao giờ được cơm thì mẹ gọi.
Tôi còn đang đứng chần chừ Khoa liền kéo tôi lên phòng. Ở dưới bố mẹ chồng tôi vẫn đang cãi nhau, khi lên đến phòng tôi nhìn Khoa khẽ hỏi:
– Anh tin tôi thật sao?
– Ừ.
– Nhưng… thuốc đúng là ở trong phòng mình.
– Tôi nói rồi, cô căn bản không có không gian để đi mua thuốc. Vả lại người mưu mẹo, đa đoan quỷ kế như cô không bao giờ phá thai mà để lại tàn dư vết tích như vậy. Cô Trung ngày nào cũng lên quét phòng cả gầm giường, chẳng lẽ cô lại đến mức ném vào đó. Trên đời này ai ngu như vậy chứ một con người xảo quyệt như cô thì không.
Sặc! Cái tên này, dường như không mỉa mai tôi không chịu được.
– Anh Khoa, vậy anh nghĩ có người hại tôi.
– Ừ.
Tôi nhìn Khoa, mạnh dạn nói:
– Thực ra ban đầu tôi nghĩ là Hạ, nhưng phòng mình đi đâu cũng khoá, Hạ không thể lên được. Tôi…
Chưa kịp nói hết câu Khoa đã ngắt lời:
– Cô nằm nghỉ đi! Đừng suy nghĩ lung tung, bỏ qua chuyện này đi.
– Bỏ qua. Sao lại bỏ qua được, nếu có người hại tôi thì biết đâu chính người đó cũng khiến tôi sẩy thai thì sao? Đó cũng là con anh đấy, sao bỏ qua dễ dàng như vậy?
– Thế cô có chứng cớ gì chứng minh suy nghĩ của cô là đúng không?
– Tôi!
– Cô nằm nghỉ đi. Tôi ra ngoài có việc.
Khoa nói rồi đi thẳng, tôi nằm trên giường ấm ức vô cùng. Khoa tin tôi, mẹ chồng tin tôi trong sạch tôi rất cảm động, nhưng thực lòng tôi cứ có cảm giác hình như họ không muốn tìm ra chân tướng sự thật. Cảm giác như cả mẹ chồng lẫn Khoa đều phủ nhận điều đó. Là bởi vì…? Bởi vì suy nghĩ của tôi là thật sao? Nhưng rốt cuộc lý do gì mà con Dương lại làm như vậy? Tôi và nó có thù hằn gì với nhau? Nếu là con Dương làm thật, thì việc Khoa và mẹ chồng tôi muốn bỏ qua cũng là điều dễ hiểu. Dù sao nó cũng là em ruột Khoa, nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi nếu là em ruột tại sao lại tàn nhẫn ra tay với cháu mình? Thú thực đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tìm ra một lý do để Dương hại tôi được. Nhưng không là nó tôi không thể tìm ra ai khác được. Phòng của tôi và Khoa chỉ có duy nhất một cái chìa khoá thì tất nhiên Hạ không thể lên mà ném thuốc vào được. Cô Trung hôm đó đi vắng, người duy nhất chỉ có thể nghi ngờ là Dương. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy rối như tơ vò, lại rùng mình ớn lạnh khi nhớ lại hôm Khoa say bắt gặp nụ hôn của Dương. Tôi trước kia cũng từng đọc khá nhiều truyện, chẳng lẽ… con Dương thích Khoa? Thích giống như tình cảm trai gái, và nó không muốn ai tiếp cận Khoa? Nhưng nó là em gái của Khoa cơ mà? Chẳng lẽ lại bệnh hoạn đến vậy? Tôi nằm mãi chẳng thể tìm ra được lý do, bằng chứng cũng không nên cuối cùng không muốn nghĩ nữa. Vả lại Khoa đã muốn bỏ qua rồi tôi cũng không còn cách nào khác. Có điều ở nhà này từ nay tôi phải cẩn thận hơn, cô em chồng của tôi chắc chắn có vấn đề, ngoài ra bố chồng tôi tôi cũng phải cẩn trọng hơn.
Khi tôi đang nằm thì mẹ chồng tôi lên, vừa mở cửa ra bà đã nói:
– Con đừng buồn, đừng suy nghĩ gì quá nhiều. Thằng Khoa với mẹ tin con, con đừng nghĩ ngợi rồi lại mệt mỏi ra. Bố con nói gì mặc kệ ông ấy, con ăn uống tẩm bổ kệ cha mọi chuyện nhé. Cứ bỏ qua hết mọi chuyện đi cho tâm thanh thản.
Tôi thở dài, hiểu ý bà nên gật đầu đáp:
– Vâng, con biết rồi.
Mẹ chồng tôi nói xong thì xuống nhà, Khoa thì đi hơn một tiếng đồng hồ mới về. Lúc này anh cũng gọi tôi xuống ăn cơm. Xuống dưới phòng ăn ba chồng tôi vẫn thái độ lạnh tanh, mẹ chồng tôi cũng chẳng nói gì, bầu không khí ảm đạm vô cùng. Bố chồng tôi ăn cơm xong thì lên phòng khách ngồi, lúc tôi đi qua thấy cái Dương cười nói:
– Bố, con muốn đổi xe. Xe của con cũ quá rồi.
Mẹ chồng tôi đứng gần đó cười cười nói:
– Con muốn đổi xe kìa, ông đổi cho nó đi, tôi thấy xe nó cũng cũ thật, hình như Mẹc mới ra xe mới đó. Đổi cho con bé.
Tôi nghe xong thì hơi ngạc nhiên, từ hồi tôi đến làm dâu mỗi khi thấy cái Dương đòi hỏi gì mẹ chồng tôi gần như không tham gia, hoặc thi thoảng bà có góp ý với bố chồng là không nên chiều theo ý nó quá. Hình như đây là lần đầu bà ủng hộ nó như vậy, còn gợi ý đổi xe Mẹc. Cái Dương thấy mẹ chồng tôi nói vậy thì hỏi lại:
– Mẹ… mẹ có nói đểu con không thế?
– Không! Mẹ nói thật mà, cái xe Mẹc mới ra mẹ thấy hợp với dáng con lắm. Mà hình như mẫu túi mới của Gucci cũng mới ra, hàng có giới hạn, không biết con đã biết chưa?
Tôi nghe đến đây, cứ cảm thấy có gì đó không thật trong câu nói của mẹ chồng, nhưng rồi tôi gạt đi đi thẳng lên phòng. Tắm táp xong tôi uống nốt thuốc bác sĩ kê rồi nằm xoay người vào tường. Khi đang suy nghĩ lung tung Khoa cũng bước vào, người anh thoang thoảng mùi sữa tắm dịu nhẹ. Khoa kéo tôi sát lại gần, đột nhiên nói:
– Duyên, tôi biết cô có nhiều ấm ức trong lòng, biết cô vẫn buồn vì chuyện mất con, và cũng biết cô có rất nhiều suy nghĩ nhưng… tôi mong cô có thể đừng làm khó bản thân nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là giữ gìn sức khoẻ.
Tôi khẽ thở dài để mặc anh ôm chặt, không phải tôi không nghĩ thông, chỉ là cú sốc kia quá lớn, lại gặp thêm chuyện này khiến tôi bức bối. Nhưng mà Khoa nói đúng, quan trọng nhất là giữ gìn sức khoẻ đã, còn lại, tôi biết để đề phòng cũng là một cách hay. Khoa đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt tôi rồi bất chợt chạm nhẹ môi lên đó. Tôi nhìn anh, cũng không còn muốn nghĩ ngợi gì, nép vào lòng, lúc này tôi cần một giấc ngủ yên bình. Những ngày tiếp theo bố mẹ chồng tôi gần như chiến tranh lạnh với nhau, chỉ thi thoảng con Dương hỏi gì mẹ chồng tôi góp ý để ông mua cho, còn lại không ai nói với ai câu nào. Tôi cũng vậy, chào hỏi bố chồng cũng không trả lời, ngoài việc cùng nhau ăn chung bữa cơm gần như tôi và ông không có tiếng nói chung nào. Tuy bố chồng tôi không chửi bới nữa, nhưng sự lạnh nhạt, coi thường ấy cũng khiến tôi tủi thân. Suy cho cùng ông vẫn không tin tôi. Một buổi khuya tôi đói bụng liền xuống bếp tìm cái ăn, thế nhưng vừa đi đến phòng ăn đã nghe tiếng bố chồng tôi vọng ra:
– Tôi chuyển cổ phần công ty cho nó thì sao? Thằng Khoa được chuyển tại sao nó thì không?
Bố chồng tôi vừa nói xong mẹ chồng lại đáp:
– Con gái ông ông thích chuyển thì chuyển, nhưng tôi chỉ đang khuyên ông để từ từ. Vì thằng Khoa nói công ty con Dương đang có vấn đề, giải quyết xong chuyển chưa muộn cơ mà?
– Tôi thích chuyển luôn đấy.
– Những lần trước ông thích cho nó cái gì tôi đều không cấm cản, nhưng lần này thì tôi phải can.
– Lúc tôi cho thằng Khoa bà một mực muốn nhanh, đến giờ tôi cho con Dương bà lại cứ muốn kéo dài thời gian. Bà nói bà thương nó như con ruột, rốt cuộc thì bà vẫn không làm được. Bà vẫn ghim thù cũ, vẫn coi nó là đứa con riêng.
Nghe đến đây tôi chợt lặng cả người, lúc này vẫn chưa thể load được gì. Mẹ chồng tôi lại rít lên:
– Bao nhiêu năm nay tôi đã cố gắng hết mực với nó, ông đi nɠɵạı ŧìиɧ mang nó về rồi ông bắt tôi phải thương nó như con đẻ. Ông xem, trên đời này có người phụ nữ nào đủ cao thượng như vậy? Tôi không đánh chửi, không dằn hắt, không ghẻ lạnh đã là quá lắm rồi. Bao năm nay tôi phải cắn răng quên đi chuyện cũ mà nuôi nấng nó, ông không được một lời cảm ơn còn chỉ trích tôi. Vì mẹ con nó mà tôi còn mất đi đứa con, vậy mà ông cứ làm như tôi là người có lỗi.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh và như hiểu ra mọi chuyện, bảo sao tôi cứ luôn thấy mẹ chồng và con Dương có khoảng cách. Hoá ra… con Dương không phải con ruột bà. Lúc này cánh cửa phòng đóng rầm lại, tôi không còn nghe được thêm gì nữa, cơn đói bụng cũng đã trôi qua. Tôi lên phòng, uống ực mấy cốc nước rồi mới có thể bình tĩnh dần. Hôm nay Khoa đi tiếp khách nên vẫn chưa về, tôi nằm trằn trọc, tự dưng lại thấy thương xót cho mẹ chồng vô cùng. Con Dương không phải là con của bà, nhưng ít nhất nó vẫn là con của bố chồng tôi, lý do gì mà nó lại hại tôi chứ? Suốt đêm tôi không ngủ được, đến gần sáng mới thϊếp đi, khi tỉnh dậy cũng thấy Khoa bên cạnh. Hôm nay là chủ nhật, Khoa được nghỉ, thế nhưng thấy tôi dậy Khoa cũng mở mắt rồi bỗng nhiên nói:
– Cô muốn đi du lịch không? Sang tuần tôi đưa cô đi.
Dạo này ở nhà rất bức bách, bố chồng thì nghi ngờ, ghét bỏ, lại thêm việc cứ nằm nghĩ lung tung tôi cũng muốn ra ngoài. Nghĩ vậy tôi liền đáp:
– Có.
– Cô muốn đi đâu? Đà Nẵng, Sa Pa, Nha Trang, Hạ Long…
– Đi Sa Pa đi, mùa này hình như mùa lúa chín.
– Được! Thế đi Sa Pa.
Tôi bật cười, đứng dậy đánh răng rửa mặt, Khoa nhìn tôi rồi nói:
– Thích lắm à?
– Ừ, thích chứ. Thích cực luôn.
Khoa cúi xuống 乃úng 乃úng tay lên đệm rồi đột nhiên nói một câu không liên quan:
– Cái Dương đổi xe mới rồi đấy, đổi mấy hôm trước.
Tự dưng anh ta nói vậy tôi không biết nói gì nên không đáp, đánh răng rửa mặt xong Khoa đưa tôi ra ngoài ăn sáng. Con Dương đi đâu từ sáng tôi cũng không rõ, từ hồi xảy ra chuyện tới giờ tôi cũng dần giữ khoảng cách với nó. Tuy không quá rõ ràng nhưng cũng không phải là thân thiết như trước.
Ăn sáng xong cũng đến gần mười giờ, vừa vào đến nhà thấy mẹ chồng tôi đang ngồi trên bàn cắn hạt hướng dương. Bỗng dưng tôi thấy trên mặt bàn là một tờ giấy a4, dòng chữ đen to đậm hiện lên rõ mồn một “Đơn xin ly hôn”. Tôi quay sang Khoa, tưởng anh cũng kinh ngạc nhưng không, anh đút hai tay vào túi bình thản nói:
– Đi lên phòng đi.
Tôi nhìn mẹ chồng, bà vẫn cắn hạt hướng dương rồi giục tôi:
– Hai đứa lên nghỉ ngơi đi.
Bên ngoài bỗng dưng có tiếng lạch cạch, bố chồng tôi bước vào ngồi phịch xuống ghế. Thế nhưng đột nhiên ông cau mày, tay cầm tờ đơn ly hôn hỏi:
– Cái gì đây?
Mẹ chồng tôi không đáp câu hỏi ấy mà nói:
– Con Dương hình như sắp về rồi nhỉ.
– Tôi hỏi bà cái gì đây?
Mẹ chồng tôi không đáp, vẫn thản nhiên cắn hạt hướng dương. Chưa đầy ba phút sau con Dương cũng từ ngoài bước vào, vừa thấy nó mẹ chồng tôi cũng buông nắm hạt hướng dương xuống rồi bất ngờ lao thẳng về phía nó tát bốp một phát lên mặt. Cái tát của bà mạnh đến mức máu mũi con Dương tuôn ra ồng ộc. Tất cả mọi người đều nhìn bà sững sờ, bố chồng tôi thì gào lên:
– Bà làm cái trò gì đấy?
Mẹ chồng tôi không đáp mà kéo tóc nắm rồi chửi:
– TᏂασ mẹ mày, con chó ૮ɦếƭ này hôm nay bà phải gϊếŧ mày
Tôi nhìn mẹ chồng, xưa nay bà vốn dĩ nhã nhặn, dù có cáu giận cũng không chửi bậy, thế nhưng lúc này bà hoàn toàn khác. Con Dương bị nắm tóc, bật khóc nói:
– Mẹ, mẹ bị sao thế?
– Ai mẹ con với mày? Hôm nay bà quyết sống ૮ɦếƭ với mày, con điếm này, mày dám gϊếŧ cháu nội bà!
Tôi nghe xong, tim bỗng đập liên hồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc