Tư Cách Của Một Con Đĩ - Chương 06

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Khi tôi vừa đến bệnh viện vẫn thấy anh Hùng đứng ngoài. Tôi lao về phía anh run rẩy hỏi:
– Anh Hùng, thằng bé sao rồi? Sao anh còn đứng đấy?
– Trong đó có bác sĩ đang cấp cứu, nãy tôi có ra ngoài thăm vợ một chút về đã thấy thế rồi.
– Bác sĩ bảo sao rồi anh? Em tôi có sao không?
– Cô bình tĩnh đã. Tôi cũng không biết tình hình bên trong thế nào.
Nghe xong tôi ngồi sụp xuống ghế, mọi thứ vẫn im lìm đến đáng sợ. Cả người tôi dù đã ngồi mà vẫn gần như không vững. Tôi thực sự rất sợ, rất sợ Hiếu bị làm sao. Mãi một lúc lâu sau cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Tôi không nghĩ ngợi được gì liền lao vào hỏi:
– Bác sĩ ơi em cháu sao rồi?
Người bác sĩ có tuổi nhìn tôi đáp:
– Cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi nhưng vẫn phải nằm theo dõi thêm đấy. Giờ y tá đưa cậu ấy về phòng lại. Mà cậu ấy vốn dĩ đã yếu ớt lẽ ra đừng để cậu ấy phải sốc hay xúc động mạnh chứ. Thận yếu đã đành, sức khoẻ cũng có tốt đâu?
Tôi còn chưa kịp đáp lại bác sĩ đã đi mất, vì vội vàng tôi cũng không hiểu ý bác là gì. Hiếu vẫn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, lúc này anh Hùng cũng bước vào, anh vừa xem lại dây truyền trên tay Hiếu vừa nói:
– May mà thằng bé không sao không thì tôi áy náy cả đời mất. Tôi chỉ chạy ra ngoài có chút… thật lòng xin lỗi…
Tôi nhìn anh Hùng sực nhớ lại lời ban nãy anh nói, cộng thêm lời bác sĩ già liền vội hỏi lại:
– Tôi nghe bác Trung nói thằng Hiếu bị sốc, anh thì bảo có người đến thăm nó. Là sao vậy anh Hùng, sao tự dưng lại sốc chứ?
Anh Hùng đưa cho tôi chai nước lọc thở dài:
– Ban nãy tôi ra ngoài về thì đã thấy Hiếu đã bị đưa đi cấp cứu, y tá nói anh Trung đang đi thăm buồng bệnh nhân khác thì thấy tiếng ú ớ của cậu ấy. Chạy vào thì thấy có người phụ nữ trung tuổi đang bước ra, Hiếu thì tím tái, gào thét hình như bị người phụ nữ kia làm cho xúc động rất mạnh. Tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng vậy thôi. Hiếu nó cũng yếu, căn bản nên để tinh thần được lạc quan nhất có thể chứ nếu thế này việc trị bệnh cũng ảnh hưởng không nhỏ. Thôi cô đi ăn chút gì đi, tôi sang làm bản kiểm điểm đã. Thực sự xin lỗi chị em cô vì sơ suất của tôi.
Nói rồi không đợi tôi đáp anh Hùng đã đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng phía sau tôi thật sự thấy anh Hùng đáng thương. Tôi biết anh bận rộn việc của vợ anh nên không thể để tâm đến Hiếu một cách cẩn thận. Có điều sai vẫn là sai, tôi có thể thông cảm nhưng cấp trên thì lại không. Ngồi với em một chút tôi xuống cang tin mua cơm. Cơm hôm nay khô khốc khiến tôi không nuốt nổi. Trong lòng tôi hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi cứ bủa vây. Rốt cuộc người đàn bà anh Hùng nhắc là ai? Rốt cuộc có thù oán gì với chị em tôi, rốt cuộc đã nói gì đến mức Hiếu phải sốc như vậy? Chị em tôi nào có quen biết ai? Chị em tôi nào có làm gì nên tội? Tôi càng nghĩ càng không thể hiểu ra, mà càng không hiểu lại càng thấy rùng rợn. Ăn cơm xong lên phòng thấy Hiếu đã tỉnh. Vừa nhìn thấy tôi đột nhiên thằng bé bật khóc. Tôi hốt hoảng lao vào em hỏi:
– Hiếu. Sao em lại khóc? Đừng khóc, ngoan nào, đừng khóc mà.
Thằng bé đưa tay quệt ngang dòng nước mắt yếu ớt gọi:
– Chị ơi.
– Chị đây, chị đây em. Bác sĩ dặn em không được xúc động mạnh, im để chị lấy khăn lau mặt cho.
Thế nhưng thằng bé lắc đầu, nắm lấy tay tôi nghẹn ngào:
– Chị ơi, chị cho em về đi. Em không đau nữa rồi, cho em về nha chị.
– Hấp à? Đang trị bệnh sao đòi về. Bao giờ khỏi thì chị đưa về.
– Em không muốn ở đây nữa đâu, em không muốn chị làm đĩ nữa đâu.
Tôi nghe xong đột nhiên lặng người đi, sống mũi cay xè mãi mới thốt nên lời:
– Hiếu… em nghe ai nói gì à? Rốt cuộc là ai đã đến đây nói gì với em?
Thằng Hiếu bật khóc nức nở, vẫn nắm chặt tay tôi đáp:
– Mẹ anh Việt… mẹ anh ấy bảo chị Ngân ăn trộm tiền của anh Việt để cho chị, mẹ anh ấy còn bảo là chị là con đĩ, chị làm đĩ để lấy tiền, làm đĩ lắm tiền vậy sao còn giục chị Ngân bòn rút của anh Việt?
Lúc này tôi bỗng gần như không chịu nổi, cơn uất ức khiến tôi muốn cầm dao mà chém ૮ɦếƭ con người khốn nạn kia. Một thằng nhỏ bệnh tật mà bà ta cũng không tha. Loại người vô phúc vô phận, tán tận lương tâm đến thế là cùng. Thế nhưng ngay lúc này trước mặt Hiếu tôi không thể nổi giận. Tôi nén lại lấy khăn lau mặt cho em hỏi lại:
– Hiếu có tin chị không?
Thằng bé gật đầu trả lời:
– Em tin chị. Em biết dù chị có làm gì cũng vì lo cho em, cũng vì lấy tiền chữa bệnh cho em. Nhưng chị ơi, em không muốn chị khổ đâu, chị còn phải lấy chồng, sinh con, em không muốn vì em mà chị hi sinh cả tương lai của mình. Chị ơi, chị kệ em được không? Chị cho em về đi, cho em về với chị được không?
Thằng bé nói đến đâu tự dưng nước mắt tôi rơi đến đấy. Một thằng bé còn nhỏ đã hiểu chuyện vậy mà chị Ngân lại trách móc, chửi bới tôi. Thấy tôi khóc Hiếu đưa tay chạm lên má dỗ dành:
– Chị đừng khóc nữa. Là tại em hết, em bệnh tật…
– Em đừng nói vậy, ngoan, ở đây trị khỏi bệnh nha. Em phải nghe lời chị, đừng có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. Chị hứa với em, chị sẽ lấy chồng sinh con theo đúng ý em, được chứ? Hiếu phải tin chị, chị tự biết mình làm gì mà. Sau này em khỏi bệnh, đi làm nuôi cháu nhé.
– Em tin chị mà, chị Duyên ơi…
– Ơi chị đây
– Em thương chị lắm. Sau này em nhất định sẽ khỏi bệnh, nhất định sẽ mua thật nhiều quần áo cho chị với cháu.
– Đấy, thế có phải ngoan không. Nhưng việc quan trọng nhất vẫn là phải giữ tinh thần lạc quan để trị bệnh đấy nha.
– Vâng ạ.
Tôi bật cười nhìn em, đút cho em ít cháo rồi chờ nó ngủ mới đi ra ngoài. Lúc này điện thoại của tôi cũng đến gần chục cuộc gọi nhỡ của chị Ngân. Tôi ấn nút gọi lại, vừa mới nghe đầu dây bên kia đã mắng:
– Sao em lại tắt máy? Chị còn chưa nói hết. Thằng Hiếu bệnh chị biết, nhưng ít nhất cũng chọn cái nghề sạch sẽ mà làm. Giờ anh Việt biết, nhà chồng chị biết, sáng nay mẹ chồng chị ở Hà Nội còn gọi về nói chị không ra cái gì không?
Tôi bực mình đáp lại:
– Con mụ mẹ chồng chị là cái đéo gì mà chị phải sợ thế?
– Em ăn nói thế mà nghe được à? Duyên, sao em lại trở nên hỗn hào như vậy hả?
– Thế chị muốn em phải nói sao? Chị biết sáng nay bà ta xuống đây, chửi rủa thằng Hiếu đến mức nó phải đi cấp cứu không? Nó còn suýt ૮ɦếƭ đấy chị biết không? Lúc đéo nào cũng nhà chồng nhà chồng, toàn một lũ khốn nạn cứ ở đấy mà bênh. Em ruột chị, máu mủ ruột thịt của chị thì chị không biết bị sao. Hay chị về đấy rồi chị cũng học cái thói khốn nạn của nhà đấy?
Chị Ngân im lặng, tôi cũng thấy mình hơi quá lời. Tôi thương chị, nhưng lúc này tôi lại không thể kìm chế được sự tức giận đang trào dâng. Chị Ngân từ từ mới hỏi lại:
– Thằng Hiếu giờ sao rồi em?
– Nó qua cơn nguy kịch rồi.
– Có thật sự là mẹ chồng chị làm vậy không?
– Chẳng lẽ em lại nói điêu? Chị xuống đây mà xem camera bệnh viện ghi lại. Bà ta còn nói chị bòn rút của con trai bà ta đưa tiền em. Em nói thật, một xu từ chị em cũng chưa nhận được mà bà ta dám xuống điêu ngoa như vậy.
– Hôm trước anh Việt đưa tiền lương, đưa thiếu mấy triệu rồi hai mẹ con anh ấy cãi nhau. Có lẽ bà ấy nghĩ do chị bòn rút, sáng nay bà ấy đi đám cưới dưới Hà Nội… nên… nên chắc tức giận quá mà trút lên thằng Hiếu.
Tôi nghe cái giọng yếu đuối của chị Ngân đã muốn tắt phụt máy. Không hiểu sao chị lại có thể trở thành con người như vậy được. Em trai chị bị bắt nạt chị cũng vẫn cam chịu, vẫn không thể nói nặng lời cái gia đình khốn kiếp kia. Chẳng cần suy đoán nhiều tôi cũng biết cái số tiền đưa thiếu là do Việt mang đi cho gái. Chị Ngân mà dám bòn rút một xu sao? Chỉ là tôi không ngờ mụ mẹ chồng chị vì mấy đồng bạc mà ác đến vậy. Còn chị Ngân nữa, chị không thể mở miệng mà thanh minh thanh nga cho chính bản thân hay sao?
– Duyên, chị xin lỗi. Chị… tí chị nói lại với anh Việt
– Chị nói với anh ta làm gì? Anh ta bênh mẹ chằm chặp nói làm gì? Còn nữa, chị bảo em chọn nghề sạch sẽ mà làm. Nghề sạch sẽ là nghề gì? Không bằng cấp, không vốn liếng thì làm cái gì được vậy?
– Chị…
– Thôi! Em cũng chẳng muốn trách móc chị làm gì. Còn chuyện gia đình chị em càng không muốn xen quá nhiều vào, nhưng với tư cách là em gái chị em cũng cảnh báo, chồng chị chả tử tế gì đâu. Còn chị tin em hay tin anh ta tuỳ chị. Thế nhé em cúp máy đây.
– Duyên, anh Việt không phải…
Không đợi chị Ngân nói hết tôi tắt phụt máy. Ngồi nghe chị bênh gã đàn ông đốn mạt kia tôi ngứa tai lắm. Thực ra tôi rất rất muốn đến gặp mẹ chồng chị Ngân mà cho bà ta vài cái bạt tai. Có điều thân cô thế cô thì làm gì làm nổi ai, Việt dù sao cũng là trưởng phòng của một công ty, mà loại người như anh ta đυ.ng vào cũng không phải dễ. Tôi nhìn thấy tương lai mù mịt lắm, không phải tương lai của mình tôi mà cả của ba chị em tôi. Linh cảm của tôi luôn nghĩ rằng chị Ngân… rồi sẽ đứt gánh giữa đường với Việt.
Buổi chiều khi đi ra xuống cangtin mua nước lên tôi cũng gặp anh Hùng từ phòng họp đi ra. Hình như anh vừa bị mắng té tát, mặt còn đỏ au. Nhìn thấy tôi đột nhiên gọi:
– Cô Duyên vào phòng tôi nói chuyện một chút.
Tôi gật đầu đi theo anh, vừa ngồi xuống anh nghiêm túc nói:
– Hôm nay anh Trung khám cho Hiếu, anh ấy bảo có lẽ Hiếu phải thay thận càng sớm càng tốt cô Duyên ạ.
– Sao vậy anh? Thằng bé có vấn đề gì à?
– Không hẳn thế nhưng việc chạy thận dần dần không còn tác dụng nhiều. Thay thận được là tốt nhất. Với lại anh Trung cũng vừa tìm được một người hiến thận mà theo anh ý khả năng cao sẽ phù hợp với Hiếu. Người ta bị ૮ɦếƭ não, người nhà muốn hiến lại thận. Có điều chi phí phẫu thuật tương đối cao, không biết ý cô thế nào?
Ý tôi thế nào được cơ chứ? Cái trinh tiết cũng bán đi rồi, còn cái gì bán nốt được nữa đây? Tôi cúi mặt, không biết đáp ra sao. Thấy tôi im lặng anh Hùng lại nói:
– Cơ hội này không phải dễ dàng có được đâu. Tôi xem qua bệnh án thấy cậu ấy cùng nhóm máu với Hiếu, với lại Hiếu thuộc diện trẻ em, với sự quen biết của tôi khả năng người nhà sẽ đồng ý hiến tặng cho Hiếu. Cô với chị gái không cùng nhóm máu với Hiếu nên tôi nghĩ đây có thể coi là cơ hội hiếm có đấy.
Sao tôi lại không biết điều này cơ chứ. Nhưng tiền đâu ra? Tôi phải đi bao nhiêu khách mới đủ được cái chi phí này cơ chứ? Dường như anh Hùng cũng nhận ra được đứng dậy vỗ vỗ vai tôi:
– Tôi nói thế thôi, cô cứ về bàn thêm với người nhà đi. Nhưng tôi khuyên chân thành là có thể vay mượn để làm phẫu thuật cho Hiếu. Tôi cũng thực sự mong cậu ấy khỏi hẳn, có thể sống khoẻ mạnh bình thường và tới trường như những người khác.
– Vâng ạ, cảm ơn anh. Mà vợ anh sao rồi?
– Vợ tôi đang chuẩn bị để xạ trị. Cảm ơn cô đã quan tâm.
Tôi cười ngượng ngùng, đứng dậy chào anh Hùng rồi trở về phòng bệnh. Hiếu đang nằm đọc sách, ánh mắt em chăm chú nhìn vào từng dòng chữ. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy day dứt vô cùng, sao ông trời không cho em một sức khoẻ tốt, sao ông trời không cho em được bình thường? Tôi biết em khao khát được trở lại đi học lắm chứ, Hiếu của tôi là cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi cơ mà. Giá mà em sinh ra trong gia đình giàu có, có lẽ giờ em không phải khổ sở như vậy. Tôi muốn gọi cho chị Ngân, nhưng rồi rốt cuộc gọi cũng chẳng có tác dụng gì nên đành thôi. Cả buổi tối hôm ấy tôi không ngủ được, lau người cho Hiếu, hai chị em ăn xong tôi trèo lên giường bên cạnh ngủ mà cứ trằn trọc mãi. Vài trăm triệu, bảo hiểm chỉ chi trả một phần nhỏ, số còn lại tôi biết kiếm ở đâu ra? Đầu óc tôi cứ loanh quanh những con số ấy mà không thoát ra nổi. Đi khách ư? Tôi không còn ngại ngần việc làm đĩ nữa rồi, chỉ sợ rằng có làm đĩ cũng không thể nào mà kịp nữa. Bỗng dưng tôi thấy chua xót, đến ngay cả việc mạt hạng này cũng không giúp tôi khá hơn thì tôi biết phải làm gì đây? Nhưng đây gần như cơ hội duy nhất rồi, không năm giữ tôi e cả đời Hiếu cũng không được cứu mất. Đột nhiên tôi bỗng nhớ đến lời bà chủ nhà trọ, trong một giây lát tôi giống như vớ được cọc gỗ khi đang sắp chìm nghỉm. So với việc làm đĩ thì ít nhất việc làm vợ có lẽ cũng đỡ tệ hơn. Trời bên ngoài vẫn tối thui, tôi không ngủ nổi chỉ mau chóng cầu nguyện cho sáng để về gặp bà chủ nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc