Chiếm hữu triệt đểXe của Trần Bắc Nghiêu vừa rời khỏi khách sạn Hoa sen, bờ tường bên ngoài phòng VIP có một bóng đen lặng lẽ bám vào cửa sổ.
Trần Bắc Nghiêu đặt phòng ở tầng thứ hai mươi cho Mộ Thiện, tầng trên dưới anh bao trọn, cửa sổ kính như vách núi thẳng đứng, để ngăn chặn người khác tiếp cận. Tất nhiên trong số đó không bao gồm Tầm.
Mộ Thiện vẫn chưa thể đi lại, cô nằm trên giường đọc sách, đột nhiên cửa kính bên cạnh giường có tiếng động nhẹ, sau đó một làn gió lạnh thổi vào.
Mộ Thiện biết bên ngoài cửa sổ có tấm lưới sắt bảo vệ, hơn nữa trước khi đi ngủ cô đã đóng cửa sổ. Động tĩnh này khiến cô sững người trong giây lát. Vừa quay đầu nhìn, cô liền bắt gặp một bóng đen cao lớn ngồi trên cửa sổ, hắn cười ngoác miệng với cô.
Bên tay Mộ Thiện có máy báo động Trần Bắc Nghiêu chuẩn bị sẵn cho cô. Chỉ cần bấm nút, vệ sỹ ngoài cửa sẽ xông vào phòng. Tay cô vừa chuẩn bị động đậy, cô lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tầm: "Muốn bọn họ ૮ɦếƭ hả?"
Mộ Thiện đành phải ngồi im. Trong đầu cô vụt qua hàng loạt suy nghĩ, tuy cô không rõ tình tiết cụ thể nhưng nghe Trần Bắc Nghiêu nói đã đàm phán ổn thỏa với Quân Mục Lăng, lẽ nào tối nay Tầm lại muốn bắt cóc cô? Nỗi nhục nhã và nguy hiểm cô gặp phải những ngày qua đều do Tầm mà ra, trong lòng cô không khỏi oán hận hắn. Lúc này, hắn lặng lẽ nhảy xuống đất, ngồi trên ghế sofa một cách thoải mái, cô nói lạnh nhạt: "Bây giờ tôi không thể di chuyển, nếu anh muốn bắt cóc tôi, anh chỉ có thể lượm một xác ૮ɦếƭ."
Tầm tỏ ra kinh ngạc: "Sao cô đến nông nỗi này, bị thương rồi à?"
Thấy Tầm không động thủ, Mộ Thiện thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cuộc anh có chuyện gì?"
Tầm cười: "Cô có biết Trần Bắc Nghiêu đưa ra yêu cầu gì với Tướng quân không? Anh ta muốn lấy mạng tôi?"
Mộ Thiện không lên tiếng, trong lòng cô nghĩ thầm: hóa ra Trần Bắc Nghiêu đã gặp mặt Quân Mục Lăng. Tầm quả nhiên là người của Quân Mục Lăng. Trần Bắc Nghiêu đòi mạng Tầm cũng chẳng có gì là lạ, hắn vốn không phải là người tốt.
Nghĩ đến đây cô chợt hiểu ra, chắc Trần Bắc Nghiêu hiểu nhầm Tầm đã làm gì cô. Tuy Tầm đáng ghét, nhưng Trần Bắc Nghiêu khó khăn lắm mới bắt tay với thế lực ở Tam giác vàng, nếu chỉ vì Tầm mà gây hấn với bọn họ thì không đáng một chút nào.
Tầm thăm dò nét mặt cô, hắn đột nhiên cười lớn: "Tôi ghét nhất bị người khác uy Hi*p. Trần Bắc Nghiêu muốn tôi ૮ɦếƭ, tôi sẽ Gi*t người phụ nữ anh ta yêu thương."
Ngữ điệu vừa lạnh lùng vừa đanh thép, khiến tim Mộ Thiện hơi chấn động. Nhưng cô lại nghĩ: tên này từ trước đến nay Gi*t người rất dứt khoát, nếu hắn muốn Gi*t mình, thì hắn động thủ ngay sau khi vào phòng, làm gì có chuyện nhiều lời như vậy? Không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì? Kể từ ngày đầu tiên biết Tầm, cô đã không thể nào đọc được tâm tư của hắn.
"Cô không sợ sao?" Tầm cảm thấy hơi buồn cười, hắn nhìn Mộ Thiện chăm chú. Thật ra hôm nay hắn đến đây không phải có ý Gi*t Mộ Thiện. Trần Bắc Nghiêu tuy muốn lấy mạng hắn nhưng cũng do hắn bắt cóc cô trước. Nếu người đàn bà của hắn bị bắt đi, hắn cũng muốn băm vằm đối phương, vì vậy hắn không cảm thấy tức giận. Hơn nữa hắn sẽ không vì khúc mắc với Trần Bắc Nghiêu mà làm hỏng việc đại sự của Tướng quân. Chỉ là trong lòng hắn bực dọc, hắn muốn tìm Mộ Thiện để chọc tức Trần Bắc Nghiêu.
Con người Tầm vốn vô pháp vô thiên, chẳng sợ một ai. Thật ra trên đường đến đây hắn cũng có ý định "xử lý" Mộ Thiện. Nhưng nhìn thấy cô bị trúng đạn nằm bẹp gí trên giường, hắn hết cả hứng thú. Hơn nữa, nghĩ đến chuyện bản thân mưu tính suốt mười năm cũng không dám hạ sát Thủ lĩnh, vậy mà người đàn bà trông có vẻ mềm yếu này nổ súng Gi*t ૮ɦếƭ Thủ lĩnh, hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cô, hắn cảm thấy cô rất đặc biệt, từ cốt tủy rất giống hắn.
Có điều Tầm vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn đứng dậy từ từ đi đến bên giường: "Cô thích tư thế nào?"
Mộ Thiện nhất thời không hiểu ý: "Anh nói gì cơ?"
"ℓàм тìин." Tầm bắt đầu ϲởí áօ: "Trần Bắc Nghiêu còn nửa tiếng nữa mới về đến đây. Nếu cô không tình nguyện, có thể coi là bị cưỡng Hi*p."
Ngữ khí của hắn lơi lả nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc. Từ trước đến nay Mộ Thiện đều cảm thấy tính cách của Tầm kỳ quái, lúc này cô hơi sợ hắn. Cô nghĩ, dù vệ sỹ xông vào đánh không lại hắn nhưng bên cô người đông, chắc không đến nỗi bị hắn Gi*t ૮ɦếƭ.
"Anh còn tiến lên tôi sẽ gọi bảo vệ." Mặt Mộ Thiện tối sầm.
Tầm ném chiếc áo sơ mi vào ghế sofa, để lộ thân trên vô cùng rắn chắc. Hắn chỉ tay vào vai mình: "Lại đây cắn tôi một miếng đi."
Mộ Thiện rơi vào tình huống dở khóc dở cười. Cô đột nhiên cảm thấy Tầm giống một đứa trẻ, lại giống kẻ điên. Bờ vai của hắn rắn chắc thế kia, bảo cô cắn thế nào chứ?
"Cô không cắn tôi thì tôi cắn cô." Tầm giống một con báo to lớn, hắn đột ngột nhanh như tia chớp giơ tay kẹp cổ Mộ Thiện. Mộ Thiện không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ họng bị thít chặt.
Tầm dạng chân quỳ trên giường rồi đẩy Mộ Thiện nằm xuống. Ánh mắt hắn đầy vẻ trêu chọc, khi mặt hắn áp sát mặt Mộ Thiện, ý cười bỗng dưng biến mất, thần sắc hắn trở nên u ám.
"Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào." Tầm cúi sát xuống Mộ Thiện.
Mộ Thiện đau nhói nhưng bị hắn bịt miệng, không thể kêu thành tiếng. Hắn quả nhiên cắn mạnh vào cổ Mộ Thiện rồi thoắt một cái nhảy xuống giường.
Mộ Thiện không nhìn thấy vết cắn trên cổ, nhưng bắt gặp vẻ hài lòng trên mặt hắn, cô biết vết răng chắc chắn rất sâu. Cô vô cùng tức giận nhưng không thể nhúc nhích. Lúc này, Tầm nhặt áo sơmi trên ghế sofa vắt lên vai.
"Trần Bắc Nghiêu quá thâm hiểm, cô nên đá anh ta thì hơn." Tầm đột nhiên lên tiếng.
"Chẳng liên quan gì đến anh."
Hắn nhìn cô từ trên cao: "Thật ra Tướng quân của chúng tôi không tồi. Một ngày nào đó Trần Bắc Nghiêu bỏ mạng, cô có thể đi theo Tướng quân."
Mộ Thiện không thèm đáp lời hắn.
Tầm thấy Mộ Thiện trước sau chỉ biết đến Trần Bắc Nghiêu, trong lòng hắn bỗng dưng rất bực tức. Hắn nghĩ, cắn một miếng không đủ hạ giận, phải khiến Trần Bắc Nghiêu điên tiết mới được. Nghĩ đến đây, hắn liền tháo sợi dây xích trông rất bình thường trên tay hắn rồi đi đến trước mặt Mộ Thiện.
Tầm hành động rất nhanh, túm tay Mộ Thiện, đeo sợi dây xích, khóa chặt, thả tay xuống. Khi Mộ Thiện định thần, cô nhìn thấy một sợi dây xích màu bạc nằm trên cổ tay cô, sợi dây không rộng không chật, không hiểu làm bằng chất gì, trên có nhiều hoa văn họa tiết lạ mắt.
"Đây là đồ tốt đấy." Tầm cười: "Có thể Gi*t người."
Mộ Thiện nhíu mày: "Anh muốn làm gì?" Cô ra sức giật sợi dây xích nhưng không có kết quả.
"Cô không tháo được đâu. Cắt cũng không được, đốt không cháy". Nụ cười trên môi Tầm càng rộng hơn: "Chỉ có tôi mới biết cách mở."
"Anh..." Mộ Thiện hết nói nổi.
Tầm thu lại nụ cười: "Được rồi, Mộ Thiện, đây là món quà tôi tặng cô, coi như tôi nhận lỗi đã bắt cóc cô tới Tam giác vàng. Có thứ này, 100 sát thủ hàng đầu trên toàn thế giới nhìn thấy đều không dám động đến cô, cô có tin không?"
"Tôi không tin". Mộ Thiện tức giận nghĩ thầm, 100 sát thủ hàng đầu thế giới thì liên quan gì đến cô? Cô và hắn cùng những tên sát thủ kia không cùng một thế giới.
Tầm tặng Mộ Thiện thứ hắn cho là quý giá, nhưng lại bị cô coi chẳng ra gì. Ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc và tức giận. Thế nhưng hắn đột nhiên bật cười ha hả, dù căn phòng cách âm khá tốt nhưng tiếng cười rất lớn, bên ngoài lập tức có động tĩnh. Tầm không hề hốt hoảng, hắn leo lên cửa sổ, từ góc độ của Mộ Thiện, cô thấy hắn nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Vệ sỹ xông vào phòng, bọn họ trợn mắt khi thấy tấm lưới sắt bị dỡ ra từ lúc nào. Trong màn đêm đen tối làm gì còn hình bóng của Tầm?
Dưới ánh mắt dò hỏi của vệ sỹ, Mộ Thiện vô ý thức đưa hai tay che vết cắn trên cổ, ngón cô chạm phải chiếc lắc tay lạnh lẽo. Cô nghĩ một lát nữa Trần Bắc Nghiêu trở về, không biết anh có phản ứng như thế nào.
Tầm nhảy xuống dưới là nhờ một sợi dây buộc trên nóc tòa nhà, đây là cách làm quen thuộc của hắn. Vài phút sau, hắn đã ngồi vào chiếc xe con đậu dưới tầng một. Nơi này dù sao cũng là Thái Lan, hắn chẳng sợ người của Trần Bắc Nghiêu đuổi bắt. Nghĩ vậy, Tầm lại ra ngoài đi ăn tối rồi mới rời khỏi khách sạn.
Chiếc xe con hòa vào bóng đêm, Tầm nhếch mép mỉm cười.
Mấy ngày này tâm trạng của hắn rất tốt. Đầu tiên, Tướng quân chiếm lĩnh hoàn toàn địa bàn của Thủ lĩnh, kế hoạch chuẩn bị nhiều năm đạt thành công rực rỡ. Tiếp theo, hắn không cần phải che dấu thân phận, nhiều năm qua, việc làm nội gián khiến thần kinh hắn lúc nào cũng căng thẳng, bây giờ hắn có thể sống thoải mái hơn, điều này khiến hắn cảm thấy mới mẻ nhưng cũng chưa quen.
Khi phong hắn làm thiếu hiệu quân hành, Tướng quân có nói một câu: "Tầm, từ nay về sau cậu không cần phải Gi*t người nữa."
Không cần phải Gi*t người sao? Tầm thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn lên bầu trời đầy sao. Hắn nhớ đến sự tàn nhẫn và khắc nghiệt của Thủ lĩnh, nhớ đến lời hứa cải thiện cuộc sống người dân ở Tam giác vàng của Tướng quân, nhớ đến người cha ૮ɦếƭ vì lao động quá sức, nhớ đến người chị gái bị đám lính của Thủ lĩnh bắt đi năm mười sáu tuổi không bao giờ trở về.
Cuối cùng, hắn nhớ đến Mộ Thiện, người phụ nữ hắn vừa tặng tín vật đại điện cho "sát thủ Tầm".
Có lẽ trong tương lai Mộ Thiện sẽ có lúc dùng đến tín vật đó, như vậy hắn cũng được coi là cứu người?
Tầm cười nhạt, lẽ nào hắn là người tốt?
Tầm đi chưa đến mười lăm phút, Trần Bắc Nghiêu vội vàng trở về khách sạn. Các vệ sỹ ngoài cửa ngượng ngập nhìn anh, anh mỉm cười, vỗ vai một người trong số bọn họ và bảo bọn họ đi nghỉ sớm.
Khi Trần Bắc Nghiêu vào phòng, Mộ Thiện đang bình thản đọc sách. Anh lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế tựa ở bên cạnh giường, mở miệng hỏi cô: "Em không sao đấy chứ?"
Mộ Thiện giơ tay đưa cho anh xem sợi dây xích, cô lại kéo cổ áo chỉ vào vết cắn. Sau đó cô nói: "Anh đừng bận tâm, trong thời gian ở Tam giác vàng, em chỉ chịu ít tủi nhục, nhưng không có người nào..."
Mộ Thiện chưa nói hết câu, Trần Bắc Nghiêu dùng miệng chặn lời nói của cô. Những ngày qua do kiêng dè vết thương của cô nên anh chỉ hôn nhẹ nhàng. Lần này anh hôn cô ngấu nghiến, đến khi toàn thân cô mềm nhũn, anh mới dừng lại và vuốt tóc cô: "Ngày mai về thành phố Lâm."
Thấy Trần Bắc Nghiêu không có biểu hiện khác thường, nhưng Mộ Thiện biết anh đang tức giận, sau này không biết chừng sẽ tìm cách trừng trị Tầm. Cô không quan tâm đến Tầm, cô chỉ sợ anh bại dưới bàn tay Tầm. Cô lên tiếng "Thật ra nói một cách khách quan, Tầm không hề làm tổn thương em."
Trần Bắc Nghiêu cười cười: "Em đừng nghĩ ngợi nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, anh đi tắm đã."
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ào ào, Mộ Thiện nghĩ: mình chẳng thể thay đổi quyết định của anh ấy, nói nữa cũng vô dụng, chi bằng chuyển đề tài khác.
Trần Bắc Nghiêu tắm xong lên giường, hai người đều không buồn ngủ. Mộ Thiện lên tiếng: "Hãy kể cho em nghe chuyện anh ở Hongkong."
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, hồi tưởng lại chuyện đã qua. Hóa ra lúc đó anh tới tá túc nhà người cô ở Hongkong. Trong lòng nặng mối thù nên anh tìm đến bang hội bản xứ. Nào ngờ khó khăn lắm mới tìm thấy một vị đại ca trong truyền thuyết, anh mới phát hiện đại ca này đã hoàn lương, đại bản doanh đổi thành quán trà. Anh tưởng đại ca không tin tưởng anh nên xin làm thuê ở quán trà ba tháng liền. Cuối cùng vị đại ca thấy ái ngại, mời anh uống trà và tiết lộ cho anh biết, anh ta không sống nổi bằng nghề lưu manh nên mới mở quán trà.
"Vậy Hongkong còn xã hội đen không?" Mộ Thiện cất giọng hiếu kỳ.
"Tất nhiên còn." Trần Bắc Nghiêu cười: "Nhưng nghe nói phần lớn cổ hoặc tử đều hoàn lương, ai có thể chém Gi*t cả đời chứ?"
Nghe câu chuyện của Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện nghĩ thầm: có phải anh đang nói bóng gió, anh sẽ vì cô từ bỏ việc phạm pháp? Anh nói chín mươi chín phần trăm thời gian anh là thương nhân bình thường, cô thấy cũng đúng. Mộ Thiện phát hiện, gần đây nghĩ đến chuyện anh Gi*t người, cô không thấy phản cảm như trước. Có lẽ những ngày vừa qua cô nhìn thấy quá nhiều người ૮ɦếƭ, hay bản tính của cô cũng là ích kỷ. Hoặc giả cô bắt đầu cảm thông, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Mộ Thiện nhớ đến lần cô chủ động bày tỏ tình cảm với anh. Lúc đó ánh mắt Trần Bắc Nghiêu hơi đờ đẫn, anh hỏi: "Em có biết đối với anh, câu nói của em có ý nghĩa như thế nào không?". Làm sao cô không hiểu ý anh, cô nói cô yêu anh, lẽ nào anh chịu để cô ra đi, lẽ nào cô có thể giữ khư khư ước hẹn ba năm? Cô biết rõ cô yêu anh hơn trước kia, giả bộ này nọ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nút thắt thân phận anh phải tháo gỡ thế nào?
Trần Bắc Nghiêu dường như đoán ra suy nghĩ của cô. Anh cũng đang thận trọng đi từng nước cờ một, không để cô có áp lực quá lớn. Anh chuyển đề tài khác: "Những năm qua em sống thế nào?"
Mộ Thiện nằm trong lòng anh, cô cất giọng khẽ khàng, kể chuyện năm lớp mười hai bị bố mẹ đưa đến nhà chú ở huyện bên cạnh học và ôn thi ở đó. Trần Bắc Nghiêu nghĩ, thảo nào mấy lần anh quay về chốn cũ, đợi dưới nhà cô nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cô.
Mộ Thiện nói cô là học sinh chuyển trường nên bị mọi người coi thường, cô thề trong cuộc thi cuối tháng đầu tiên phải đứng nhất trường, để những người xem thường cô trắng mắt ra. Trần Bắc Nghiêu xoa mặt cô: "Em luôn là cô bé thông minh." Mộ Thiện cười đắc ý. Sau đó có người biết chuyện trước kia của cô loan tin đồn cô yêu đương sớm, nhiều nam sinh gửi thư tình cho cô, hại cô bị thầy giáo chủ nhiệm gọi đi cho một trận. Thời gian đó, các bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt không bình thường.
Mộ Thiện kể thời đại học cô không mấy chăm chỉ, thường trốn ở ký túc xá xem phim TVB; cô kể chuyện đến kỳ thi bọn cô đua nhau học thông đêm; cô còn kể lúc học quân sự, một nữ sinh khoa Triết có thói quen chỉ mặc nội y đứng ở cửa sổ ngắm phong cảnh, khiến sỹ quan huấn luyện đỏ mặt chạy mất...Trần Bắc Nghiêu bất giác nghĩ thầm, thời đại học của cô vui vẻ hơn quãng thời gian học cấp ba nhiều.
Sau đó nhắc đến công việc. Mộ Thiện không chịu học lên cao học theo ý bố mẹ, cô cũng không chịu thi công vụ viên mà cố tình ra ngoài tìm việc. Lúc đó cô cảm thấy thế giới rất rộng lớn, cô muốn đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người khác nhau. Trải qua nhiều vòng thi khắc nghiệt, cuối cùng cô được nhận vào một doanh nghiệp nước ngoài có tiếng.
"Thế là từ đó em bắt đầu cuộc sống làm trâu làm ngựa..." Mộ Thiện than thở: "Thời gian đó em vô cùng bận rộn, còn bận hơn cả lúc về thành phố Lâm lập nghiệp. Cuối tuần không bao giờ biết đến nghỉ ngơi. Người mới mà, cả ngày luôn ở trong trạng thái căng thẳng, chỉ nghĩ công việc đã làm tốt hay chưa, có hoàn thành kế hoạch hay không? Em và đồng nghiệp luôn làm thêm giờ dù chẳng ai bắt ép, tuy rất mệt mỏi nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn. Thật ra chuyện này cũng ít nhiều liên quan đến anh, em nghĩ cả đời này không thể ở bên anh nên dù mệt dù bận cũng chẳng sao cả."
Trần Bắc Nghiêu lặng người.
Anh luôn cho rằng bản thân có thể cho cô mọi thứ tốt nhất. Bây giờ nghe cô kể lại, anh đột nhiên cảm thấy tám năm của cô sinh động và ngoạn mục hơn anh rất nhiều.
Anh bắt đầu ý thức được, nếu ở bên anh, cô phải hy sinh rất nhiều thứ. Cô không thể đi đây đi đó như trước, không thể làm người phụ nữ xuất sắc, từng bước vươn tới đỉnh cao sự nghiệp. Làm người phụ nữ của anh, người phụ nữ của một thương nhân dính đến hắc đạo bắt buộc phải lấy anh làm trung tâm, phải lấy gia đình làm trung tâm. Cô phải đứng đằng sau anh, để anh che chở bảo vệ chứ không được tự do bay cao.
Mộ Thiện thấy Trần Bắc Nghiêu trầm mặc, cô nghĩ chuyện anh bắt đầu lên kế hoạch trả thù từ năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp gia nhập Dung Thái, không cần nói cũng biết anh phải vượt qua nhiều khó khăn thử thách, cô đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, cô lẩm bẩm: "Thật ra em cũng như các bạn học khác, một là nỗ lực leo lên vị trí cao hơn, hay là tự mở công ty, nếu gặp may, công ty làm ăn tốt, cả đời này sẽ trôi qua như vậy, thật ra cũng vô vị đúng không?"
Trần Bắc Nghiêu xoa đầu cô: "Sao lại nói là vô vị? Sau đó em làm thế nào để leo lên vị trí giám đốc dự án?"
Mộ Thiện kể một hồi, thanh âm cô nhỏ dần, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trần Bắc Nghiêu nhìn cô, anh cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng sự hổ thẹn này không khiến anh nghĩ đến chuyện buông tay, mà chỉ làm anh càng muốn yêu thương chiều chuộng cô hơn.
Gương mặt bình thản của cô như bông hoa dưới ánh đèn, từng đường nét trên khuôn mặt cô trong mắt anh đều hoàn hảo đến mức không thể tưởng tượng nổi. Mỗi lần nhìn cô là trái tim anh rung động, anh càng muốn tiến lại gần, càng muốn chiếm hữu cô, muốn cô thuộc về anh một cách triệt để.
Anh nghĩ, thế nào mới gọi là triệt để? Kết hôn, sinh con? Có được thể xác và trái tim cô?
Không, mãi mãi không đủ.
Chỉ có là người phụ nữ của anh, sống với anh đến già đến ૮ɦếƭ, một ngày cũng không được thiếu, đó mới là sự chiếm hữu triệt để.