Tử Bi Khúc - Chương 34

Tác giả: Võ Anh Thơ

Miệng nói ra mỗi một câu là một lần Trình Liệt lay mạnh bờ vai Du Ca một cái, mang theo biểu hiện cuồng nộ lẫn khổ sở, ánh mắt u tối hệt kiểu ngàn năm qua đều chìm trong bóng tối của hận thù tột độ và trong lòng vị đế vương chí tôn đó chưa một lần hiểu thế nào là thanh thản, đấy là hình ảnh của một Trình Liệt phản chiếu trong đôi mắt thất thần trống rỗng của Du Ca. Đâu rồi người nam nhân cách đây vài tháng trước vẫn dịu dàng âu yếm nàng, người đã cùng với nàng xuất cung dạo chơi thật vui vẻ, người mà hôm ấy đốt pháo hoa mừng sinh thần rồi cùng nàng trải qua đêm âи áι ngọt ngào khó quên và cũng chính người đó đã ôm nàng êm đềm ra sao khi hay tin nàng mang thai? Giờ đây ở trước mặt nàng chỉ là một con người dường như cả đời chìm trong oán hận không dứt, vô cùng đáng sợ! Hẳn bây giờ nàng đã hiểu, Trình Liệt chưa bao giờ khoan dung với mình!
- Ta lặp lại lần nữa, nàng hãy trở về Phụng Hoa cung! Nếu còn tự ý rời tẩm cung một lần nữa thì nàng đừng trách ta vô tình với nàng!
Vẫn giữ nguyên dáng vẻ băng lãnh vô cảm, Trình Liệt hờ hững buông vai Du Ca ra đồng thời quay lưng đi. Bất giác trong lòng dâng lên một nỗi sợ khôn tả, nhất là khi dõi theo tấm lưng to lớn kia xoay lại ở ngay trước mắt mình, nàng liền bước vội theo và vươn tay ra cốt níu lấy vạt áo long bào uy quyền đó cứ như bất lực níu lấy trái tim băng giá của người nam nhân ấy, miệng gọi khẽ: "Trình Liệt...". Thế nhưng vào khoảnh khắc đó, vị hoàng thượng đã lạnh lùng gạt tay Du Ca bằng một cú hất mạnh, chính bởi hành động nhẫn tâm không kìm chế ấy đã khiến nàng ngã ra sau. Lúc ấy nàng đứng gần mép bậc thang, trên mỗi tam cấp lại đóng băng do đêm qua tuyết rơi, vì vậy nàng trượt chân ngã nhào xuống dưới. Nghe Du Ca la lên một tiếng, Trình Liệt lập tức quay qua và thấy thân ảnh mỏng manh vuột khỏi tầm mắt mình, cánh tay liền vươn ra định giữ lại nhưng không kịp nữa. Nàng ngã xuống ba tầng tam cấp đầy tuyết, trước cái nhìn kinh ngạc sững sờ của hắn.
Đến khi cái lăn dài ngừng lại thì thân thể mềm mại ấy nằm bất động trên đất, Du Ca thở dốc, cả người đau nhức từng cơn và tiếp theo cảm nhận cái đau dữ dội truyền từ bụng. Nàng nhăn mặt nghiến răng đưa tay xuống ôm bụng đồng thời mơ màng nhìn nơi chân mình và trông thấy một dòng máu đỏ tươi chảy ra không ngừng. Đừng! Đừng mà! Đứa con của nàng... Không thể! Nàng không thể để mất con lần nữa! Bàn tay níu chặt vạt váy trong đau đớn lẫn tê tái, nàng giương đôi mắt đẫm lệ hướng lên phía trên cao, nơi Trình Liệt vẫn đứng yên lặng nhìn xuống.
- Cứu... cứu lấy con chúng ta... Trình Liệt...
Nhưng chỉ nói được đến đó là nàng đã hoàn toàn mất sức rồi ngất lịm đi.
Du Ca không hiểu sao mình lại đến vườn uyển của Phụng Hoa cung trong khi trước đó vẫn còn nhớ mình đang ở sảnh chánh điện gặp Trình Liệt. Và điều khiến nàng ngạc nhiên hơn nữa là ngay trước mặt, hắn đang chơi đùa vui vẻ với một nam hài tử tầm mười tuổi, khuôn mặt của đứa trẻ ấy nàng chưa từng gặp bao giờ. Nàng nghe nó gọi "phụ hoàng" và Trình Liệt đã đáp lại tiếng gọi đó, điều ấy có nghĩa đây là một trong những hoàng tử thế nhưng vì sao nàng thấy lạ mặt... Lạ lùng thay, Du Ca nhận ra nam hài tử kia có điều gì rất thân thương, dù chưa hề gặp qua lần nào nhưng lại mang một mối liên kết gần gũi với mình! Đang chơi vui vẻ thì đứa trẻ đó chợt dừng lại, hướng mắt về phía nàng vẫn đứng nhìn chăm chú, xem kìa nó mang gương mặt giống hệt Trình Liệt, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời và chân mày mũi kiếm, chẳng những thế chiếc mũi lẫn cái miệng lại rất giống nàng! Nó từ từ tiến lại gần, nắm lấy tay nàng rồi mỉm cười đáng yêu khi gọi: "Mẫu hậu!".
Hai từ đó vừa cất lên là ngay lập tức dội mạnh vào trái tim khiến Du Ca hiểu ra, đứa trẻ đứng ở trước mặt này chính là đứa con của nàng! Phải rồi, chẳng phải nàng đang mang thai sao, mỗi ngày đều hạnh phúc chờ đợi, tự nhủ phải bảo vệ giọt máu này...! Nàng chậm rãi cúi xuống, đôi mắt lấp loáng hạnh phúc nhìn con.
- Mẫu hậu, con rất muốn ở lại bên người lâu thêm nữa nhưng không kịp nữa rồi, đã đến lúc con phải rời đi. Xin người đừng vì thế mà đau lòng, cho dù mẫu tử ta chỉ ở cạnh nhau một thời gian ngắn nhưng con rất vui! Mẫu hậu đừng trách phụ hoàng, đây không phải là lỗi của người. Mẫu hậu nhớ bảo trọng! Con đi đây!
Du Ca còn chưa kịp hiểu gì thì nam hài tử đó đã buông tay nàng ra, vẫn còn ngoái đầu nhìn lại và đôi chân cứ đi xa, xa mãi cho đến lúc bước vào khoảng không trắng xoá hư vô khiến nàng vội vã đuổi theo, hai tay giơ ra cố gắng giữ con lại...
- Con ơi...!
Du Ca giật mình tỉnh giấc, miệng vẫn còn mở cùng âm thanh xót xa vừa bật ra, khiến Trình Liệt đang ngồi bất động bên giường phút chốc bừng tỉnh, quay qua đã thấy nàng tỉnh dậy cùng đôi mắt bần thần chớp liên tục, bàn tay tự lúc nào đã giơ lên cao hệt như vừa níu kéo một thứ ảo ảnh mơ hồ. Hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi lạnh toát đó, chậm rãi cúi xuống nhìn gương mặt tái nhợt yếu ớt của nàng, miệng hỏi gì đó rất khẽ. Nàng chẳng nghe được gì cả, ánh mắt sợ hãi trống rỗng hết nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc sau đó nhìn qua Trình Liệt, biểu hiện trên mặt không còn giận dữ phẫn nộ nữa mà trầm lắng ngưng đọng, tuy rất tĩnh lặng thế nhưng phảng phất chút gì đó khổ đau mất mát.
Tức thì Du Ca ngồi dậy, toàn thân nhức nhối chẳng còn sức lực, lại lần nữa nhìn Trình Liệt rồi tiếp theo nhìn qua lại thấy một dàn thái y quỳ gối dưới đất với vẻ căng thẳng vô cùng, chưa hết còn có Xuân Nhĩ cùng những nha hoàn khác đang nhìn hoàng hậu mà khóc thút thít. Kỳ lạ thay, dù chưa ai nói gì cả ấy thế tự nàng cũng đã hiểu ra điều gì đó, bất giác nhìn xuống bụng mình. Bàn tay nắm lấy tay hắn bỗng nhiên siết chặt bất ngờ, nàng đặt tay còn lại lên bụng và tự hỏi, vì sao bản thân không còn cảm nhận được sự sống nào nữa? Linh cảm của người mẹ đã mách bảo cho nàng biết một sự thật vô cùng tàn khốc, đôi mắt bi ai không khóc được nữa.
- Có phải con của ta đã mất rồi không...?
Các thái y lần lượt nhìn nhau mà chẳng dám lên tiếng, còn Xuân Nhĩ dù cố kìm nén nhưng âm thanh nức nở trong cổ họng nghe ngày càng lớn hơn, về phần Trình Liệt thì khẽ nhắm mắt lại, dùng sự điềm tĩnh lạnh lùng thường trực để ghìm cảm giác mất mát đau xót trong lòng, tiếp theo mở mắt ra đã thấy Du Ca chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt ngập lệ, tưởng chừng sự rộng lớn của thiên hạ ngoài kia không thể khoả lấp được nỗi thương đau lúc này trong tim nàng. Một tay nắm chặt bàn tay run rẩy ấy, tay còn lại vòng qua ôm lấy thân thể đang chịu đựng đau đớn, hắn đẩy nhẹ nàng vào trong lòng mình, không nói lời nào chỉ làm duy nhất hành động an ủi xoa dịu. Tựa cằm lên đôi vai cứng cáp nhưng lúc này cũng mềm ngặt đi, Du Ca chớp nhẹ hàng mi, lệ cứ theo đó tuôn ra chẳng ngừng. Nàng biết mà, lúc trượt ngã xuống bậc tam cấp nàng chảy máu nhiều như vậy, và cả giấc mộng ngắn ngủi ban nãy nữa, mọi thứ đều báo rằng đứa con mất rồi!
- Tại sao...? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với ta đến dường này...?
Không gào thét hay dữ dội, Du Ca nói đứt quãng, thanh âm tái tê như cứa vào tim Trình Liệt, để rồi vòng tay ôm nàng càng thêm siết chặt.
- Vì sao chàng có thể đối xử nhẫn tâm với ta như thế, Trình Liệt...?
Du Ca bật khóc đến cả người run bần bật, nước mắt rơi ướt đẫm vai áo long bào, cả hai tay vung lên đánh liên tục vào lưng Trình Liệt, sức khoẻ còn yếu nên từng cú đánh rất nhẹ duy chỉ có nỗi oán trách nhiều như thiên ngôn vạn ngữ, cao lên tận trời và vượt khỏi sức chịu đựng của một trái tim đã quá mỏi mệt! Điều đó khiến Trình Liệt chịu đựng lời trách cứ từ nàng trong sự câm lặng vô ngôn, cơ hồ trong đôi mắt u uất lạnh lẽo ấy vừa có nước nhưng sau đó đã kịp chảy ngược vào lòng...
Nơi đang ngồi không phải ngự thư phòng hay Thiên Dật cung mà là nhà ngục tối tăm, sau khi Du Ca khóc một trận xong thì ngất đi, thế là Trình Liệt chỉ có thể để nàng ở lại Phụng Hoa cung và dặn dò thái y chăm sóc cẩn thận, tiếp đến thì đi vào nơi giam cầm ẩm thấp này. Hắn muốn gặp một người để chất vấn, để trút bỏ những nặng nề bất lực mà mình đang gánh lấy.
Hẳn Du Quánh cũng tự thấy ngạc nhiên trước việc hoàng thượng đích thân vào trong lao ngục này, ngồi ở trên chiếc ghế đẩu nơi mà quản ngục thường ngồi, với dáng vẻ trầm mặc kỳ lạ. Nếu hoàng thượng muốn tra hỏi, chẳng phải nên gọi chàng ta đến chánh điện ư, cớ sao lại vào nơi lạnh lẽo này? Du Quánh trong y phục phạm nhân, quỳ xuống hành lễ trước thánh thượng, sau đó lại nghe:
- Trẫm đến đây vì có chuyện muốn báo cho khanh biết... Đứa con của trẫm, long thai ở trong bụng biểu muội Du Ca của khanh, vừa mất rồi.
Phần vì nghe tin dữ, phần lại bởi chất giọng trầm thấp đến thê lương từ vị quân vương ấy, khiến Du Quánh kinh ngạc ngẩng đầu lên. Phản chiếu trong đôi mắt nơi vị tướng họ Du là gương mặt âm u có chút thương tâm của Trình Liệt, đấy là nỗi đau mất con của một phụ thân cũng đương nhiên thôi, tuy nhiên điều chàng ta cảm nhận không chỉ có đau đớn mà còn có nỗi căm hận vạn phần khôn nguôi.
- Hoàng thượng, có thật hoàng hậu nương nương đã mất long thai?
- Khanh đang lo lắng cho biểu muội hay đang tiếc rằng đứa cháu mất rồi thì cữu phụ như khanh càng mất đi chỗ dựa?
- Sao hoàng thượng lại nói thế? Hoàng hậu nương nương là biểu muội của thần, ngoài ✓ú nuôi ra thì thần cũng từng tận tay chăm sóc người, nay nương nương gặp chuyện đau lòng đến thế làm sao thần không xót xa?
Trình Liệt chậm rãi đứng dậy tiến đến trước mặt người đang quỳ kia, cả nét mặt lẫn thân thể đều toát lên lớp hàn khí đầy đe doạ, âm sắc nghe lạnh vô vàn:
- Nếu nàng ấy ở yên trong Phụng Hoa cung không đến gặp trẫm để chất vấn chuyện của khanh, không vì bảo vệ Du gia mà buông lời khinh miệt trẫm, không làm trẫm tức giận thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi như bây giờ!
- Hoàng hậu nương nương đã buông lời miệt thị với hoàng thượng?
- Bức mật thư kia mang 乃út tích của Du Ca và cả tên của khanh, chứng cứ bày ra như vậy thử hỏi trẫm phải xét xử như thế nào? Chỉ cần đợi một chút, một chút nữa thôi nhưng nàng ấy không hiểu trẫm! Tại sao Du gia các người lại đoạt lấy những thứ quan trọng của trẫm? Vì sao nàng ấy lại mang họ Du, bước lên ngôi vị hoàng hậu để bảo vệ những kẻ chỉ biết dựa vào một nữ nhân để làm chỗ đứng? Để rồi bây giờ chính các ngươi đẩy nàng ấy lẫn trẫm vào nỗi đau đớn này!
Từng lời nói chậm rãi không hề lớn nhưng đay nghiến đến đáng sợ, mang theo nỗi oán hận căm ghét như thể chất chứa cả vạn năm cùng ngữ khí băng âm hệt từ dưới địa ngục, Trình Liệt ở trước mặt Du Quánh lúc này chẳng khác gì con dã thú bị thương đang liên tục gầm lên trong cơn cuồng phong. Tướng hắn cao lớn trong áo khoác lông, cái bóng đổ đen ngòm âm u uỷ khúc phủ lên cái nhìn bất động của vị tướng quân. Chàng ta trong một khắc chợt hiểu, đúng như lời bá phụ Du Sát từng nói: Trình Liệt là đế vương tài giỏi nhưng độc ác, trái tim người này chỉ có hận thù, sẽ mãi mãi không chấm dứt! Muốn nỗi hận ấy kết thúc trừ phi căn cơ gốc rễ tạo nên nó bị tiêu trừ! Thứ được gọi "căn cơ gốc rễ" chính là dòng họ Du, bởi lẽ không riêng gì Du Sát mà Trình Liệt hận cả Du gia này! Về phần Du Ca, đúng là bao năm qua đã dùng tính mạng mình bước lên phụng toạ, bảo bọc cho cả gia tộc. Là nàng đứng ra hứng chịu sự hận thù trong lòng hoàng thượng! Người nữ nhân ấy đã kiên cường chịu đựng đến dường nào...? Cuối cùng Du Quánh cũng cảm nhận được nỗi đau của Du Ca cũng như hiểu lý do Trình Liệt đến lao ngục nói những lời này với mình, liền dập đầu mà thưa rõ:
- Muôn tâu hoàng thượng, thần đã hiểu rồi, những gì thuộc về tiền triều đáng lý ngay từ đầu đã không nên để lại. Nay thần xin giao trả binh quyền của Du gia, mọi chuyện còn lại tuỳ hoàng thượng định đoạt!
Phóng tầm mắt từ trên cao nhìn xuống mái đầu đang cúi im lìm, nét mặt Trình Liệt không cảm xúc nhưng tâm địa đang chứa đựng suy nghĩ gì thì chẳng thể tỏ.
Trình Liệt trở về ngự thư phòng đã gặp thượng tướng quân Tần Dực, nghe thị vệ báo lại là thượng tướng quân đã quỳ gối ở đây mấy canh giờ vì muốn được diện kiến thánh thượng. Nghe qua thì hắn dĩ nhiên hiểu lý do ông đến đây là gì rồi, vấn đề này cũng nên giải quyết cho ổn thoả liền tiến về phía cửa ngự thư phòng. Nhác trông thấy hoàng thượng, Tần Dực chắp tay cúi đầu hành lễ tiếp theo nghe câu miễn lễ rồi được Liêu công công đỡ đứng dậy. Trình Liệt nói, thượng tướng quân cao tuổi hà cớ gì quỳ lâu như vậy, đối diện Tần Dực đứng vững vàng lại liền thưa:
- Muôn tâu hoàng thượng, thần là vì chuyện của thứ tử nên mới đến đây...
- Khanh không cần nói nữa, trẫm tất nhiên hiểu! Nhưng hiện tại trẫm không muốn nghe thêm những lời đỡ tội thiếu chứng cứ, sự tình đêm hôm đó đã bày ra trước mắt, việc lại liên quan đến hoàng hậu nên trẫm cũng đã khổ tâm suy xét.
- Hồi hoàng thượng, thần biết không có chứng cứ rõ ràng nào chứng minh thứ tử của thần vô tội, thế nhưng bậc làm phụ mẫu chẳng thể ngồi yên chứng kiến con mình bị hàm oan và chờ định tội, Chinh nhi là con trai của thần...!
Mọi lần đứng ở trước mặt, Tần Dực luôn mang dáng vẻ uy nghiêm dũng mãnh của lão công thần, giờ đây vì nỗi oan khuất của con mà gương mặt ấy nhăn nhúm bất lực, đôi mắt mang theo vệt già nua chất chồng qua năm tháng hướng thẳng vào vị hoàng thượng trẻ tuổi lạnh lùng, và cái nhìn từ hắn cũng nhuốm chút bi ai.
- Thượng tướng quân có biết trẫm vừa mất con? Hoàng hậu đã sẩy thai rồi, là do đến gặp trẫm nói giúp cho Tần gia của khanh để rồi bất cẩn trượt chân ngã xuống... Khanh mang nỗi đau của phụ thân thì trẫm cũng vừa mang nỗi đau lớn giống y như thế! Hết Du gia rồi Tần gia, tất cả đều muốn dồn trẫm đến bước đường này! Ban nãy trẫm vừa đến chỗ Du tướng quân, khanh ấy đồng ý trao lại binh phù, chấp nhận mọi chuyện tuỳ trẫm định đoạt.
Tần Dực đứng yên lặng chăm chú nhìn Trình Liệt đang mang sự giận dữ đến vô cảm, trong lòng nửa bất ngờ chuyện Du hoàng hậu vừa mới sẩy thai, nửa sau đó lại kinh ngạc trước việc Du Quánh đồng ý trao lại binh quyền cho hoàng thượng.
Bao năm chinh chiến và đứng vững nơi triều chính, lý nào một người lão luyện như Tần Dực không hiểu ra nguyên nhân sâu xa đằng sau tất cả việc này? Hoàng hậu có gian tình với Tần Chinh, nàng cùng Du gia mang ý đồ tạo phản, là do một kẻ đứng phía sau rắp tăm dàn dựng và hoàng thượng đứng ở trước mặt đây mong muốn điều gì, có lẽ bây giờ ông đã tường tận rồi. Đúng như Du Quánh nói trước đó, những gì thuộc về tiền triều đối với vị đế vương này, đáng lý ngay từ lúc đầu đừng nên tồn tại...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc