"Từ bỏ Từ Anh đi, Tư Hàn."
"Sao chị lại nói thế Mỹ Liên?"
Ngay lúc đó, anh ngơ ngác mà hỏi chị, bất ngờ với lời đề nghị đó, chị nghiêm túc đến lạ thường.
Tại sao lại là từ bỏ?
"..."
Cái tình yêu này nó có nhiều bước ngoạnh, luôn có ẩn tình, nên mới trở nên phiền phức.
Hết yêu, rồi bỏ, rồi tha thứ, rồi quay lại.
Thản nhiên.
À, không thể nói là hết yêu, mà là có quá nhiều sự hiểu lầm đáng trách với đối phương, nó rất mệt mỏi.
Rồi cả lời hứa, hứa thật nhiều và thất hứa cũng nhiều, nó thật đớn đau. Thà rằng, đừng hi vọng gì nhiều.
Tình yêu là một phép màu may mắn, ai có duyên thì sẽ đón nhận nó.
Còn riêng Từ Anh, thì không.
Một tia hạnh phúc, cả đời, không dám cao mặt mà mơ mộng nó...
Đời không như là mơ.
Xin đừng nghe theo ý người khác, mà làm tổn thương.
Còn yêu còn nhớ, thì tại sao không ở bên nhau đến tận trót đời?
"Chị nói ra thì mày có chịu nghe không?"
"Nhưng mà tại sao?"
Sau bức tường ở hành lang bệnh viện, Tư Hàn đứng đó điên tiết, vẫn không hiểu rằng, Mỹ Liên đang thật sự nghĩ gì.
Trước thì nhận làm em dâu cho cố vào, nằng nặc một hai bắt anh quay lại với Từ Anh, còn bây giờ là như thế nào?
Đúng là, thật khó hiểu.
Mỹ Liên nhìn anh, ánh mắt chua xót, cô thật sự không muốn nói điều này, nhưng phải thành thật:
"Cái lúc mà hai đứa âu yếm, thì chị thấy bác sĩ Châu ở ngoài, anh ta khóc, nhưng dường như chỉ là ngấn lệ khóe mi thôi."
"Điều đó thì liên quan..."
"Để chị mày nói hết!"
Cô tức giận mà quát to vào mặt anh, con người gì đâu hễ tý là mất bình tĩnh, chẳng làm được tích sự gì cả.
Tư Hàn bị ngắt lời, anh ngẩng đầu lên thẫn thờ, đúng là, việc bạn thân anh nhìn khóc, thì chắc là nó ghen tỵ vì độc thân cả mà thôi.
Không ᴆụng chạm gì tới cô cả.
Mỹ Liên nhướng mày, hít sâu mà nói.
"Chị kêu mày buông bỏ, chỉ vì chị biết, tâm lý mày rất yếu, mày không nhớ cái cảnh mà mày bị đè áp nặng đến nỗi trầm cảm nặng chưa?"
"Cái ngày mà ba mẹ mày mất đó... với cả, còn đây là Từ Anh, người mà mày yêu nhất.."
"Nhưng đây là em ấy, em có thể..."
"Mày không thể, mày tỉnh lại đi."
"Con bé, nó chịu biết bao tổn thương mà mày gây ra, và giờ thì sắp mất đi, vậy mày nghĩ xem, mày rất là đáng trách, mày cứ thế đi, tao rất ngại trả tiền viện phí tâm thần giúp mày."
Mỹ Liên nói một hơi, cô căm hận nhìn người con trai tỉnh mộng trước mặt, khóe môi run rẩy.
Quả thật, anh không bao giờ chịu đựng nỗi một cái tâm lý nặng nào, nó lúc nào cũng là một tảng đá lớn đặt trong đầu anh.
Khó mà quên.
Bây giờ, chứng kiến cảnh người mình yêu, mất đi, còn gì là điều đau khổ nhất.
Cha mẹ thì mất vào thuở bé thơ, lúc đó còn non nớt, chỉ phải chứng kiến mà bị trầm cảm là nhẹ nhất rồi.
Anh vừa ghét nó, vừa ghét bản thân mình.
Dù biết cái kết của cuộc tình là như thế, nhưng nó cũng rất đau xót, khó mà tàn phai theo thời gian.
Biết, biết mà vẫn cắm đầu vào yêu.
Nếu từ bỏ, anh còn nhiều thời gian hơn cô, tất nhiên là kể cả đời, còn cô thì sao?
Nó hạn hẹp quá...
"Mày khỏi lo, tao đã bảo với bác sĩ Châu rồi."
"Sao cơ?"
Mỹ Liên chống ngang hông, cô chậm rãi chớp mắt nhìn anh, thật chậm.
Dù biết là nó ngang trái, quá đáng nhưng đó là điều thuận nhiên.
"Bác sĩ Châu, anh ấy thích Từ Anh, tao biết, nhưng tao không nói cho mày."
"Và rồi, cũng đã bảo rằng, hãy thay thế mày chăm sóc tốt cho Từ Anh, dù thế nào cũng được, nói với cô ấy thật nặng lời để quên mày đi lần..."
"Chị dám!"
Tư Hàn mất bình tĩnh, anh nổi khùng lên mà bấu lên hai đôi vai của Mỹ Liên, khiến cô ngỡ ngàng mà suýt nữa là ngã.
Cô không hề sợ hãi, mà còn cười khẩy với anh.
"Tao đã bảo rồi, nó là như thế, cậu ta tốt hơn mày nhiều..."
"Nhưng mà..."
Anh gục đầu xuống, tại sao lại phải nhìn cận cảnh người mình yêu rơi vào tay bạn thân chứ, cảm giác nó thật kinh khủng.
Chỉ có kẻ điên mới làm như thế.
Tại sao?
Anh như vậy, muốn khóc thật lớn, cũng như là cô, để cứ thế mà phai nỗi buồn đi, một cách thật lặng lẽ.
Nhưng anh lại giấu nó.