"Từ Anh, em ăn no chưa?"
"Hôm nay em như thế nào rồi?"
Trì Diệp ngồi bên giường bệnh, ánh mắt hiền dịu nhìn cô, thiếu nữ nhợt nhạt đang nằm trên giường trắng thuần, tay thì chuyền nước.
"..."
Kể từ cái ngày hôm đó, Tư Hàn cũng không gửi cơm cho cô nữa, và cũng chẳng gửi gì thêm hết.
Mặc dù chia tay cũng đã một khoảng thời gian khá lâu, ắt hẳn cũng phải đến thăm tình cũ một chút đi chứ?
Cũng thật khó hiểu về anh, tại sao lại trở nên vô tâm?
Không nói, ấy nhưng mà, Tư Hàn lúc mà chứng kiến lời tỏ tình của Trì Diệp với Từ Anh.
Bạn của anh đang dần ςướק đi mất người mình còn thương.
Cảm giác thật đau nhói.
Cơ vậy, có lẽ Tư Hàn vẫn chưa nghe thấy được vế sau.
"Xin lỗi, bác sĩ Châu, tôi không có cảm tình với anh."
"Tôi vẫn còn nhớ đến Tư Hàn."
"Tư Hàn?"
"Người cô nói là Lâm Tư Hàn?"
Anh ngồi đó, đối diện với cô chạm mắt, anh cũng có một người bạn hệt tên, không thể nào lại trùng hợp đến như vậy.
Từ Anh gật nhẹ đầu, cô không nói không rằng nữa, tự nhiên nhắc đến anh, đầu óc cô lại trống rỗng.
Chẳng biết là còn thương hay không.
Cuộc tình day dứt khó quên.
Trì Diệp anh lặng lẽ cúi đầu, có vẻ hiểu ra, tay anh lúc nào còn nắm tay cô, bây giờ đã buông thả xuống.
Dòng mi khép, mắt anh đỏ hoe.
Biết là thích thầm như Tư Hàn, nhưng xin lỗi, anh cũng không phải là người được chọn...
Thật đáng tiếc.
"..."
"Hả mày nói sao, bị giật bồ rồi hả?"
Mỹ Liên cầm ly rượu vang lắc đi lắc lại, đặt nhìn xuyên thấu qua bên hướng Tư Hàn.
Anh gục mặt xuống bàn thất thần, không khóc không buồn hay vui.
Vẫn không thể xác định rõ cảm xúc của anh lúc này.
Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
Liên bên cạnh nhìn anh như muốn cười, thấy em trai bị thất tình như vậy, chắc phải an ủi chứ.
À phải rồi, đâu còn tình đâu mà thất.
"Chừng mày về sớm hơn đó, lỡ con bé đó nó đùa sao?"
"Hổng có, em nghe cô ấy nói rõ ràng mà!"
"Gớm, nũng nịu vậy bày đặt có bạn gái."
Tư Hàn lắc đầu, anh bĩu môi chán nản, dù không biết là thật hay dối, nhưng nó vẫn rất đau lòng.
Mỹ Liên gần như mất kiên nhẫn, cô tức giận khi thấy một thằng con trai, hơn 23 tuổi đầu mà cứ thích bỏ cuộc.
Chưa biết thắng hay thua nữa.
Cô cay cú, ném thẳng điện thoại vào cái mặt đáng ghét của Tư Hàn, hét lên bảo anh:
"Cái thằng ngu, hỏi thử xem nào, chị mày cá mày 1 triệu!"
"Tít tít."
Tiếng điện thoại vang lên trong phòng bệnh của Từ Anh, chỉ còn mỗi cô và Trì Diệp, đều trong cơn mơ màng.
Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông ầm ĩ, nó thôi thúc anh tỉnh giấc, như vậy, anh quơ quơ tay bên bàn bên cạnh.
Chộp được chiếc điện thoại, vội vã mở lên mục thông báo hàng đầu.
Là... số điện thoại của Tư Hàn.
Anh ta gọi vào lúc này làm gì?
Dù là bạn mình, không có quyền ghen ghét gì cả, nhưng anh trong lòng vẫn lâng lâng khó chịu không thôi.
"Píp."
Trì Diệp nhanh chóng ấn từ chối, dập máy xuống giường cạnh cánh tay cô, anh biểu hiện sự lo lắng thái quá...
Không biết là như thế nào.
"Anh tắt máy tôi làm gì vậy, có phải Tư Hàn gọi đến không?"