“Đạo trưởng xin dừng bước, Thiên Quân có lệnh, từ nay về sau không cho phép đạo trưởng bước qua Nam Thiên môn một bước!” Thị vệ mặc giáp mang thương dài ở Nam Thiên Môn nghiêm túc chặn lão đạo tóc trắng đang bước phăng phăng. Mặc dù lịch sự, nhưng hành động lại cực kì dứt khoát, không hề có vẻ yếu mềm.
“Không liên quan . . . . . .” Người tóc trắng bất giác nhíu mày, thuận tay gõ phất trần trên đầu người ta. Ặc, chính xác là gõ vào mũ an toàn của người ta: “Nếu bần đạo thật sự muốn đi vào, thì hai người các cậu có đem thêm con cháu muôn đời cùng tiến lên cũng không ngăn lại được.”
Vệ binh vẫn nghiêm túc như tượng sắt: “Xin đạo trưởng tự trọng. Thiên Quân đã có lệnh, nếu đạo chủ cứ quyết xông vào, thì sau đó thuế má của tam giới tăng thêm mười lần.”
Lão đạo tóc trắng: =.=
Anh biết rõ người này bây giờ đã nói là làm, đã nói ra thế rồi thì cũng không dám xông vào nữa. Lão đạo áo trắng bên cạnh nhìn anh với vẻ ranh mãnh: “Thế nào? Giờ thì ngay cả cửa cũng không cho cậu vào rồi.”
Lão đạo tóc trắng sờ sờ mũi: “Đạo hữu ông hiểu lầm ý của cô ấy rồi.”
“Hả?”
“Cô ấy không cho ta bước vào Nam Thiên môn một bước, đó là khuyến khích bần đạo leo tường.”
Lão đạo áo trắng: “. . . . . .”
Tại Dao Trì, Thiên Quân trên danh nghĩa hiện tại của tam giới đang cầm một ít thức ăn cho cá ăn. Lan Y đứng lặng yên bên cô. Mắt cô vẫn không nhìn thấy gì cả. Thật ra thì với tu vi hiện nay của cô, muốn chữa trị cũng không khó lắm. Nhưng không thấy gì đôi khi lại làm cho người ta an tĩnh hơn. Anh còn nhớ rõ cô đã từng nói: mắt mù, tâm lại có thể sáng hơn một chút.
“Xem ra lời của bổn quân chẳng có giá trị gì với đạo trưởng Thanh Dương Tử. Anh nghĩ là bổn quân nói không giữ lời sao.” Cô quay về phía ao nghe tiếng cá quẫy nước, hướng về phía những con cá đang giành nhau thức ăn. Tiếng của chúng cũng không quá lớn, nhưng lại có một loại khí thế khi*p người.
Bất quá người tóc trắng lại chẳng có cảm giác gì: “Bạn hữu, bần đạo sai rồi.”
“Hả?” Cô kéo dài thanh âm: “Đạo trưởng sai cái gì?”
“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Bần đạo còn chưa tề gia đã nghĩ đến chuyện bình thiên hạ, đúng là sai lầm rồi.”
“Cho nên giờ không cần quan tâm chúng sinh của thiên hạ này nữa à?”
“Chúng sinh thì luôn có, mà bạn hữu chỉ có một.” Giọng nói của anh mang theo sự cô đơn. Bóng áo trắng đứng thẳng bên dao trì đẹp như một đóa hoa sen. Tóc bạc tung bay mang theo sự tang thương đau lòng: “Huống chi. . . . . . chúng sinh này nếu không có Mi Sênh cũng sẽ không tiêu vong. Mi Sênh ngộ đạo cả đời, mà lại không hiểu ra chuyện hồng trần thăng trầm, sinh tử tuần hoàn.”
“Không tệ, đúng là lời lời khẩn thiết, ” Thiên Quân vỗ nhẹ lên áo bào vàng, phủi nốt thức ăn cá trên tay. Người tóc trắng nghe vậy vui mừng cất giọng: “Tốt quá, vậy nàng cho bần đạo thêm một cơ hội đi.”
Thiên Quân mỉm cười: “Chỉ tiếc là lúc anh bịa đặt dối trá thì chẳng có nửa chữ khẩn thiết. Viên Tụ Nguyên Đan cứu sống Lệ Vô Quyết kia là từ đâu?”
Người tóc trắng chột dạ, nói nhỏ xíu: “Nói ra nàng sẽ tức giận. . . . . .”
Thất Diệp rửa bàn tay dính mồi. Lan Y vội vàng cầm khăn lụa lau khô tay giúp cô. Cô xoay người rời đi, chỉ lạnh lùng vứt lại một câu: “Mặc dù từ bi và nhẫn nại là phong cách của anh, đáng tiếc là lại thiếu mất sự quyết đoán của đàn ông.”
Anh không đuổi theo nữa. Kịch bản đi đến tập này mới phát hiện lòng đã nguội lạnh. Sự thê lương không thể nào vãn hồi. Chuyện cũ đã thành tro tàn, ngay cả đau cũng không cần đến. Chỉ còn lại một chút phế tích, không thể gây dựng lại nữa.
Thất Diệp đi thẳng qua Dao Trì, mùi hương thơm ngát dần dần tản đi. Một lão đạo áo trắng đứng trước mặt cô, ánh mắt cũng có vẻ thương cảm. Dường như là qua vô số năm tháng, nhìn thấu hết mọi buồn vui: “Đâm dao vào lòng người khác, lại lưu lại vết thương trong lòng mình, cần gì phải vậy? Không phải sẽ rất cô đơn sao?”
Nhưng Thất Dạ Thiên Quân chỉ cười lạnh: “Đạo Đức Chân Quân ở Cửu Trọng Thiên vài ngàn năm, sao lại tới hỏi tôi có cô đơn không?”
Ý thương hại trong mắt lão đạo áo trắng lại càng sâu sắc hơn: “Bởi vì trong lòng tôi có yêu, có mong nhớ, còn cô?”
Sau đó Thiên Quân không nói gì.
“Mộng Cơ, có một số việc đã qua thì cho nó qua đi. Tha thứ, không phải là tha thứ thương tổn. Nếu như thiên hạ này đã không còn có người có thể làm cho Thất Dạ Thiên Quân hạnh phúc, ” Có lẽ nhiều … năm tháng sau này, chỉ có một mình một người sống ở Cửu Trọng Thiên mới là thanh tĩnh nhất : “Cho cậu ấy thêm một cơ hội, cứ yêu đi, giống như chưa từng bị tổn thương.”
Không lâu sau khi Thất Dạ Thiên Quân thống nhất tam giới, kết giới của lò Phần Thiên ở Vô Hận Thiên vỡ nát, thiên viêm rỉ ra ngoài, tuyết trì bị hòa tan, thiên thủy tràn ra, khắp tam giới đều là hồng tai (nạn lụt).
Lúc này Thất Diệp mới nhớ tới lúc cứu Lan Y chỉ lo mở kết giới ra, lại quên sửa lại. Mạc Hồ đề nghị tập hợp mọi người cùng làm phép để tu bổ, Lệ Vô Quyết lo lắng: “Thiên viêm dù sao cũng là lửa thiêu trụi tội nghiệt của tam giới. Chỉ sợ là dù có thân thể của thượng thần cũng không chống lại được lửa này trong chốc lát.” Cũng có người hiến kế: “Việc cấp bách, tốt nhất là đào thông tuyết trì với Thiên Hà, tạm thời dẫn nước tuyết trì vào Thiên Hà.”
Cái này tất cả mọi người đều lắc đầu: “Một khi tuyết trì cạn khô, thiên viêm nhất định sẽ phá ra, hậu quả không thể chịu được.”
Bàn bạc một hồi vẫn không có kết quả. Ánh mắt chúng thần đều nhìn về phía Thất Diệp. Cô im lặng thật lâu, đột nhiên nói: “Bổn quân nhớ là rất nhiều năm trước, kết giới của Vô Hận Thiên cũng từng bị tổn hại, lúc ấy Thiên giới đã tế máu một vị thượng thần?”
Chúng thần đều lui về sau. Huyết tế ở tuyết trì không phải là trò đùa. Cho dù là có bao nhiêu năm tu vi cũng sẽ hồn bay phách tán. Lệ Vô Quyết cất giọng trầm trầm: “Huyết tế tất nhiên cần có thân thể của thượng thần. Nhưng bây giờ thượng thần của thiên giới còn lại quá ít, địa vị cũng cao.” Thất Diệp muốn lên tiếng, anh lại không khách sáo ngắt lời: “Đừng có nói là để nàng tự đi, nàng bây giờ là cửu ngũ chí tôn của tam giới, làm sao mạo hiểm như thế được.”
Thất Diệp không đối chọi gay gắt với anh, cô chỉ vừa mở miệng, liền có khí thế lạnh thấu xương: “Ái khanh, ít nhất khanh cũng phải có chút lòng tin với Thiên Quân của mình chứ.”
Lời vừa nói ra, chính cô cũng cười thầm trong lòng. Thực sự là dây dưa quá lâu với Thanh Dương Tử, ngay cả giọng nói cũng giống anh mất rồi. Chúng thần vội vàng quỳ trên mặt đất, cả đại điện chỉ nghe thấy một tiếng: “Bệ hạ không thể, không thể, ngài là thân thể ngàn vàng, không thể mạo hiểm như thế được. . . . . .”
Cô không cho bọn họ bình thân. Khi đó cô cứ kiêu ngạo lạnh lùng vô cùng: “Yên tâm đi, nếu bổn quân tiếp nhận trời đất này, tất nhiên có năng lực giữ được nó an bình!”
Nước tuyết trì vẫn ức chế nhiệt độ của thiên viêm. Nếu như sức mạnh của nước ao tăng thêm, tất nhiên có thể tranh thủ được thời gian tu bổ kết giới của Vô Hận Thiên.
Thất Diệp lẳng lặng đứng bên cạnh tuyết trì. Áo bào màu vàng nhạt bay lất phất trong gió. Tóc đen như tơ phấp phới vạn năm phong trần. Mạc Hồ đứng thẳng tắp sau lưng cô, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: “Tôi sẽ không để cho cô đi, cả tam giới tuyệt đối không đồng ý.”
Thất Diệp cười lạnh: “Cho nên anh liền báo cho Thanh Dương Tử đến đây?”
“Bạn hữu cần gì phải trách cứ anh ta ?” Giọng nói của Mi Sênh ở bên cạnh cũng lạnh lùng dứt khoát: “Chẳng qua là bần đạo đến xem có thể giúp được gì không, cũng không can thiệp nhiều lắm.”
Anh chậm rãi đi đến bên người cô. Mạc Hồ cũng vô cùng yên tâm hành lễ lui xuống. Khi đi qua Lệ Vô Quyết, anh nhẹ giọng nói: “Điện hạ yên tâm đi, có anh ta ở đây sẽ không để cho Thiên Quân mạo hiểm đâu.”
Lệ Vô Quyết gật đầu, cũng xoay người đi cùng anh ta.
Bên cạnh tuyết trì, có hai bong dáng đứng sát bên nhau in bóng xuống mặt nước xanh trong. Tóc đen tóc bạc thỉnh thoảng đan xen vào nhau qua làn gió thổi.
“Đã lâu không đánh cờ, chờ bọn họ bố trí trận thế xong cũng còn cần một canh giờ nữa. Bần đạo hầu bạn hữu đánh vài ván được không?”
Thất Diệp hừ lạnh: “Rõ ràng là một mình anh muốn đánh cờ, sao lại nói là hầu bổn quân!”
Đạo trưởng cười khan: “Khụ, bạn hữu, tính toán chi li như thế thì còn gì là phong phạm của Thiên Quân nữa.”
Cho nên ở sau tuyết trì, đạo trưởng phủi sạch một tảng đá, dùng tay vẽ lên một bàn cờ. Hai người tôn quý bậc nhất ở Thiên giới lại ngồi chơi cờ ở nơi gió tuyết này.
Anh cầm tay cô мơи тяớи từng đường kẻ trên bàn cờ, lại lấy từ trong иgự¢ ra một bộ cờ làm cực kì ẩu ra xếp lên: “Bạn hữu. . . . . .”
Lần này Thất Diệp không chờ anh nói xong: “Chơi cờ mà không cược thì không vui, không bằng chúng ta đánh cược một chút đi? Có phải định nói thế không?”
“Quả nhiên là người biết bần đạo chỉ có bạn hữu.”
“Anh muốn đánh cuộc cái gì?”
“Nếu như bần đạo thắng, bạn hữu có thể pha cho bần đạo ba chén trà được không?”
“Nếu anh thua thì sao?”
“Vĩnh viễn ở Cửu Trọng Thiên, cả đời này cũng không xuất hiện trước mặt bạn hữu nữa.”
Thất Diệp mỉm cười: “Đánh cuộc thế này, hình như là bổn quân rất có lợi.”
Đạo trưởng nhìn cô thật kĩ: “Hi vọng. . . . . . Có thể như ý bạn hữu.”
Cho nên, hai người bắt đầu.
Hai người cẩn thận đánh cờ, từng nước từng nước đều hao hết tâm tư. Cho nên chơi cờ tốn rất nhiều thời gian.
“Thanh Dương Tử, anh nói tại sao ngày xưa Tư Chiến Thượng Thần lại thích Mộng Cơ?”
“Bởi vì chén trà hoa quả kia” Anh cầm con cờ trong tay, nhìn chăm chú vào bàn cờ, nói thật chậm: “Nhiều năm như vậy, chưa từng có người vì anh ta làm chuyện đó.”
“Là thích chiếm hữu cô ấy, hay là yêu trà? Hay là nói, chẳng qua rất nhiều năm tháng cô đơn nên mệt mỏi?”
“Thiên Quân bệ hạ, nguyên nhân muốn cùng một người ở chung một chỗ, không thể chỉ có một được. Muốn ở cùng với cô ấy, ví dụ như Tất Phương vì hai năm tình cảm mà cố chấp vài ngàn năm; Hay như Thái Thượng Lão Quân vì lưu giữ trái tim một người mà tự mình chịu cô đơn.” Anh lạnh nhạt đáp, tay lại chậm rãi để cạnh tuyết trì hơi dùng sức. Đá nhọn ở bên ao cứa qua, máu liền chảy ra ngoài. Giọng nói lại cực kì bình tĩnh: ”Có lẽ trong đó có tình yêu, nhưng có lẽ là cố chấp lại càng nhiều. Nhất định phải mổ xẻ chuyện yêu đương từng li từng tí thì đáp án lấy được tất nhiên sẽ không làm nàng thỏa mãn.”
Gió tuyết và nước ao che đi mùi máu tanh, cô vẫn chưa biết: “Nhưng tại sao anh ta lại có thể vì trị thủy mà đi qua cửa nhà cũng không vào.”
“Ta thừa nhận như vậy anh ta không đúng, ” Anh suy tư một lúc, tay kia vẫn nhỏ máu: “Nhưng mà Thiên Quân bệ hạ, nàng có tin hay không. Chỉ là vì anh ta rất sợ thấy người kia. Dù chỉ là liếc mắt một cái thì sẽ không muốn đi trị thủy gì nữa, không muốn để ý đến thiên hạ này nữa.”
“Nếu như vậy, Thanh Dương Tử tại sao muốn đối với Tiểu Thất như thế?” Cô hơi suy tư, vẫn chưa đi nước tiếp theo.
“Bởi vì cô ấy có sức mạnh ngày càng lớn, có thể không thuận theo lệnh của Mi Sênh, không nghe lời Thanh Dương Tử, có thể bỏ qua bất luận kẻ nào, lựa chọn vận mệnh của mình.” Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, tuyết đậu trên mái tóc bạc của anh, từng sợi từng sợi đều có vẻ thê lương. Vì mất máu quá nhiều nên anh hơi yếu ớt: “Cho dù Thiên Địa vô thường, tất cả mọi người đều thay đổi, cũng chỉ muốn một người có thể sống sót.”
Cô nhặt một quân cờ, vẻ mặt đạm mạc nhưng lại có vẻ kiên quyết lạnh nhạt và hơi chút mơ màng: “Tôi có nên tin tưởng anh lần nữa không, Mi Sênh?”
Anh nhìn quân cờ trong tay cô. Ván cờ này, hai người sẽ đi đến hai loại kết cục. Một là anh sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa, hai là có thể phá vỡ kết thúc của chuyện xưa. Tay cô do dự hai vị trí. Ánh mắt của anh bị quân cờ hấp dẫn. Máu đã nhuộm nước ao thành màu xanh sẫm, tuyết trì đang sôi trào cũng từ từ yên tĩnh lại, anh mở miệng đã hơi khó khăn: “Bất kể là Mi Sênh hay là Thanh Dương Tử, cũng rất mong muốn cơ hội này.”
Cuối cùng giọng nói của anh lại có vẻ nghẹn ngào: “Tất cả lời thề ước đều không hề giả dối. Cho dù. . . . . . Coi như là chưa từng thực hiện.”
Anh chậm rãi đứng dậy, mỉm cười bước lui về phía ao. Nếu như nhìn qua nụ cười kia, dường như giống như thuở ban đầu, vạn năm vạn năm cũng chưa từng thay đổi: “Mộng Cơ, ta yêu nàng, từ đầu đến cuối, vẫn vẫn. . . . . . rất yêu, rất yêu. . . . . .”
Bởi vì mất máu quá nhiều, bóng dáng màu trắng của anh có vẻ mỏng manh. Anh cười vẫn như trước, dịu dàng mà bi thương. Ánh mắt cô vẫn chăm chú vào anh, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không nhìn thấy anh rơi xuống.
Cho nên anh không hề do dự nghiêng người nhảy xuống Tuyết trì. Trong lúc đó đột nhiên anh nhớ lại lời nói năm đó của mình nói với Thái Thượng Lão Quân: “Tôi không sợ mình hồn bay phách tán, chỉ sợ nàng sẽ nhung nhớ vô biên vô hạn trong cả đời dài đằng đẵng.”
Cho nên cuối cùng anh mỉm cười cất lời: “Nếu như không muốn tha thứ cho ta, vậy thì quên ta đi.”
Cho dù Thiên Địa vô thường, tất cả mọi người thay đổi, cũng chỉ muốn một người có thể sống sót.
Một ít hoa sen trắng ở trong hư không vô tận rơi xuống, từ đó vạn kiếp bất phục. Trên bầu trời có ngôi sao rơi, có người ngẩng đầu nhìn thấy nói thật tiếc, lại có thượng thần ૮ɦếƭ đi.