Quả nhiên Mộc Phi Huyền không thể chống đỡ được bao lâu. Lúc đầu khi Thất Diệp bắt được Tô Yên, Tô Yên vẫn còn chưa sợ. Ả cho rằng Thất Diệp tâm địa thiện lương, có bắt được thì cũng là sống khổ chút thôi. Mà Tiểu Thất của chúng ta quả thật vui vẻ đến mấy ngày. Mục Lương Thần thấy tâm tình của chủ nhân nhà mình không tệ, liền xin chỉ thị về việc xử lý cái gọi là tiên nữ đang bị giam này.
Tiểu Thất giam Tô Yên bảy bảy hai mươi mốt ngày. Tô Yên và cô nhìn nhau: “Yêu nghiệt, tốt nhất ngươi nên thu hồi tâm địa ác độc của mình. Bổn thượng tiên là cháu gái ruột của Vương Mẫu nương nương đấy.”
Tiểu Thất mỉm cười: “Ồ, Lương Thần, trước kia Tô Yên tiên tử từng cùng bổn tôn chơi một trò chơi, đáng tiếc vẫn chơi chưa xong. Bây giờ bổn tôn muốn chơi tiếp.”
Mục Lương Thần cung kính chắp tay: “Xin Ma Tôn phân phó.”
Lúc này Tô Yên mới thay đổi sắc mặt: “Yêu nghiệt, ngươi không được làm loạn!”
Chỉ chốc lát sau Mục Lương Thần đã chuẩn bị đủ mọi thứ. Tô Yên vừa nhìn thì cả người đã run lẩy bẩy. Thất Diệp nhận lấy lưỡi dao mỏng Mục Lương Thần đưa. Một lúc lâu sau mới nói: “Lương Thần, ngươi đến đây đi. Ban đầu Tô Yên thượng tiên nhất định giữ lại bổn tôn một mạng. Hôm nay bổn tôn không nhìn thấy gì cả, lỡ như xuống tay hơi nặng, thì lại có lỗi với ân tình này của Tô Yên thượng tiên.”
“Vâng” Mục Lương Thần trịnh trọng nhận lấy lưỡi dao mỏng. Cô lại vừa cười vừa nói: “Da phải lột thật mỏng , muối phải sát dày một chút, đừng có bớt xén nguyên liệu, làm chậm việc của Tô Yên thượng tiên.”
Lúc này Tô Yên mới ý thức được cô muốn làm thật. Oai phong mất sạch trong thoáng chốc. Mặt cũng bị dọa đến tái mét: “Thất Diệp, dù chỉ là thảo tinh cũng phải lấy thiện lương làm đầu. Huống chi ngươi còn đường đường là Bích Lạc thượng tiên do Thiên Đình phong. . . . . .”
“Cũng không phải.” Thất Diệp mỉm cười. Tô Yên từng nhìn thấy nụ cười của cô. Lúc ở Huyền Tự Cảnh đó đích thực là nụ cười ngây thơ trong sáng. Nhưng bây giờ, cô cười một tiếng chỉ cho người ta cảm giác lạnh như băng. Cô cười nhẹ, cúi đầu bên tai ả, khẽ nói: “Thật ra thì, Tô Yên thượng tiên quyết đoán rất chuẩn, bổn tôn chính là một yêu nghiệt thật trăm phần trăm.”
Lúc Mục Lương Thần hạ đao, Tô Yên kêu lên rất bi thảm, khiến người nghe kinh hãi. Chỉ có Thất Dạ Ma Tôn lắc đầu: “Dù gì cũng là thượng tiên, cứ tru lên như mổ heo vậy thật là mất mặt.”
Tô Yên chỉ cảm thấy lưỡi dao mỏng kia xuyên qua, chia lìa da thịt. Âm thanh cắt đứt da thịt làm ả cảm thấy còn kinh khủng hơn cái ૮ɦếƭ. Thất Diệp chưa ᴆụng tay vào làm, chỉ đứng bên cạnh lạnh lung nhìn ả. Mục Lương Thần dựa theo những lời cô căn dặn, cẩn thận lột da vị thượng tiên cao cao tại thượng. Sau đó dùng muối sát vào, rồi nhìn muối bị máu nhuộm thành màu đỏ, trong lòng hắn cũng kinh sợ. Ma Tôn này, thủ đoạn thật độc ác. Thế nhưng hắn lại không biết cái vị đang bị xát muối kia mới là độc ác bậc thầy.
Cứ như thế một lúc lâu, phía ngoài có chiến sĩ Ma tộc báo: “Ma Tôn đại nhân, phía ngoài có một vị tự xưng là Mộc Phi Huyền cầu kiến.”
Thất Diệp vẫn mỉm cười: “Nếu vị Mộc tông chủ này cùng Tô Yên thượng tiên có tình cảm vợ chồng sâu sắc như thế, không bằng mời tới đây đi. Thượng tiên có một mình khó tránh khỏi cô đơn, thêm bạn mới thực sự tốt.” Cô thuận miệng gọi: “Mạc Hồ.”
Phía sau cô có một người mặc áo màu xanh. Không biết Mạc Hồ đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào, khom người nói: “Có.”
“Đi, mời Mộc tông chủ đang nhớ vợ đến sốt ruột lại đây, làm bạn với Tô Yên thượng tiên.”
“Vâng”
Mạc Hồ lĩnh mệnh rời đi. Cô đi dạo trong phòng: “Kỳ quái, sao mà ướp muối cái người này, ta lại vui thế nhỉ?”
Cuối cùng thương thế của Phong ma cũng bình phục. Vốn dĩ luôn luôn chờ mong đến ngày này, nhưng khi nó thực sự đến lại thấy hơi mất mát khó hiểu. Trên giường, Lan Y vẫn bày mấy món thức ăn tinh xảo. Phong Ma nhấc chén rượu, nhưng thậm chí cả rượu Hoa Điêu lâu năm cũng mất mùi vị, nhạt như nước lã.
Lan Y cười lớn: “Coi như là chán ăn, nhưng mấy ngày trước anh cũng đã sống qua rồi. Nay là ngày cuối cùng, cố gắng để lại chút kí ức tốt đẹp đi.”
Phong ma cũng cười, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén: “Được rồi Lan Y, cô thắng, Phong ma thừa nhận cô thắng.”
Xiềng xích trong tay được mở ra, Phong Ma bước ra khỏi phòng nhỏ. Bên ngoài cỏ cây xanh um, trăm hoa như gấm, cảnh xuân như vẽ. Ánh mặt trời mang theo gió xuyên qua mái tóc đỏ của anh, khẽ lay động, rực rỡ như lửa.
Lan Y ở phía trước đột nhiên xoay người lại, ôm anh thật chặt.
“Đừng động, Phong ma, ” Giọng nói của cô đã nghẹn ngào: “Để cho tôi ở nơi này có thể đường đường chính chính ôm anh một lần.”
Cuối cùng. . . . . . cô cũng được ôm anh một lần toàn vẹn.
Anh giật mình ngẩn ngơ. Bàn tay đưa ra giữa chừng, lại chậm rãi hạ xuống. Cho nên tên ma đầu có thể lật ngược cả trời đất này, lại xuôi tay đứng nghiêm. Mặc cho cô ôm. Hơi thở của cô, nhịp tim của cô, tạo ra một hương thơm nhẹ nhàng, tích tụ ở đáy lòng anh, tạo thành một sự tiếc nuối vĩnh viễn.
Phong ma thấy Linh Nhi, cô ta vẫn nguyên vẹn như trước. Tục mệnh hương ở bên cạnh cô tỏa ra làn khói vấn vít. Quần áo mới thay, váy màu xanh nhạt càng làm nổi bật làn da trắng của cô. Mái tóc dài được chải gọn, một lọn tóc mềm mại xõa xuống. Mặt mũi dịu dàng, giống như công chúa đang yên lặng ngủ say.
Tay của anh lướt qua gương mặt cô theo thói quen. Đôi mắt tỏa ra một sự dịu dàng chưa từng thấy. Đúng vậy, cô ấy mới là công chúa trong truyền thuyết, chỉ có cô ấy mới cho anh hạnh phúc.
Chuyện xưa kết thúc, hoàng tử đem đi công chúa, còn nữ bộc thì sao?
Lan Y đưa bọn họ xuống núi. Bích Lạc Hải cũng không lớn, núi Nguyệt Lãng cũng không cao. Khi đi trên đường núi, Phong Ma sử dụng pháp thuật bảo vệ tục mệnh hương. Người trong иgự¢ vẫn vô tri vô giác ngủ say. Lan Y đi theo sau anh, hai người không nói gì, yên lặng băng qua rừng cây biển hoa. Nhưng trong lòng đã thay đổi, lạnh lẽo tận xương.
Cửa núi yên lặng sừng sững đứng phía trước, Phong Ma dừng bước, nói hờ hững: “Trở về đi thôi.” Anh không quay đầu lại.
Lan Y trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Dáng vẻ của cô vẫn đoan trang hào phóng , giọng nói vẫn dịu dàng như nước: “Tạm biệt.”
Cô nói tạm biệt.
Từ nay về sau, hay sau nữa, cũng không bao giờ … gặp lại.
Đứng tại chổ một lúc, sau đó cô xoay người chạy về phía ngược lại… hai người càng chạy càng xa.
Hạ màn, đèn sáng, kịch có hay hơn nữa cũng phải dừng. Bầu trời Bích Lạc Hải vẫn rất xanh. Ánh mặt trời vẫn chói lọi rực rỡ. Cô vươn tay lau đi giọt nước trên mặt, tay áo bị ướt nước, tình cảm cuối cùng cũng là hư ảo.
Cho nên chuyện xưa kết thúc, hoàng tử mang theo công chúa rời đi, mà nữ bộc thì vẫn là nữ bộc.
"Tư Chiến Thượng Thần, có tin của bên ngoài." Từ ngoài Ẩn Trì, tiên tỳ tên là Tích Nhi chạy vào, vẻ mặt sợ hãi: "Nói. . . . . . Nói. . . . . ."
Mi Sênh vẫn còn nhàn nhã dạo chơi ở trong ao, tóc bạc của anh tản vào nước biếc, từng sợi li ti xinh đẹp vô cùng: "Đừng vội đừng vội, từ từ ni, con cua nhỏ kia lần ny lại kẹp ngời no thế?"
Tích Nhi rt lo lng: "Lần ny kẹp chu gi ruột của Vơng Mẫu nơng nơng rồi. Ặc. . . . . . Khng khng, l lột da p mui rồi ! !"
"Ưp mui rồi hả ?" T Chiến Thợng Thần ở trong ao nhíu my: "Thật sự xung tay đợc ."
"Đúng vậy tha thượng thần, hơn nữa Mộc tông chủ đến cầu kiến, còn bị Mạc Hồ của Ma Tộc bắt lại, đến giờ vẫn chưa có tin tức. Bây giờ Thiên đế tức giận lắm!"
"Mộc Phi Huyền. . . . . ." Thượng thần vỗ trán: "Biết rõ bây giờ cô ấy bắt được ai kẹp người đó mà hắn cũng không biết trốn sao!"
"Thượng thần, " Tích Nhi thận trọng thưa: "Thiên Đế Quyết định nhờ Thái Thượng Lão Quân hỗ trợ bắt Thất Dạ Ma Tôn, ngài xem. . . . . ."
"Thái Thượng Lão Quân?"
"Đúng vậy ạ, Thái Thượng Lão Quân là một vị chân quân có đạo đức, chắc có là hi vọng bắt được cô ấy."
"Không tốt!"
Cho nên chúng tiên của Thiên Đình may mắn được nhìn thấy Tư Chiến Thượng Thần được đồn đại là “không thể xuống đất” phi nhanh như chớp về phía chỗ ở của Thái Thượng Lão Quân ở Cửu Trọng Thiên. Thái Thượng Lão Quân này cũng không phải là già như tên. Khụ, đây chỉ là dựa vào tuổi mà nói thôi, anh ta mặc một thân áo bào trắng, vóc người thon dài, sống ở Cửu Trọng Thiên quá lâu, chẳng hề bị dính vào một scandal nào. Pháp lực của người này sâu không lường được, đáng tiếc anh ta chỉ có một thú vui —— luyện đan.
Chỉ cần còn Lò Luyện Đan, chuyện thiên địa gì cũng chỉ là chuyện tầm phào.
Lúc Mi Sênh tới anh ta còn đang bận luyện đan, sợ là tiểu đồng quạt không đủ gió nên giành lấy cây quạt ở bên quạt ào ào.
"Ây da, bạn già, đã lâu không gặp, lâu không gặp, lâu không gặp nha. . . . . ." Mi Sênh tươi cười đi tới. Làm ra dáng vẻ hèn mọn, hủy đi hình tượng một đời của Tư Chiến Thượng Thần không còn sót lại chút gì.
Khóe miệng Thái Thượng Lão Quân co rút, liều mạng già bảo vệ lò luyện đan: "Mi Sênh tôi cho cậu biết a, nếu cậu dám nhòm ngó tiên đan của tôi, tôi. . . . . . Tôi liều mạng với cậu!"
Mi Sênh nói vô tội: "Bạn tốt, sao lại nói ra mấy lời ấy. Lần này quả thật Mi Sênh không đến ςướק tiên đan nhà anh."
Lão Quân vẫn còn rất cảnh giác: "Thế thì vì sao đến nhà tôi?"
"Nghe nói Thiên đế nhờ bạn già đi thu phục Thất Dạ Ma Tôn của Ma tộc?"
Lúc này Lão Quân mới nhớ ra, nhìn anh một lượt từ đầu đến chân: "Kỳ quái, không phải cậu bị yêu nghiệt kia đánh đến nửa sống nửa ૮ɦếƭ, không thể xuống giường sao? Bổn quân thấy sắc mặt cậu hồng hào, tinh thần sảng khoái, không giống dáng vẻ người bị thương nặng."
Mi Sênh mân mê chén trà trên bàn, nghe thế liền cười: "Chỉ là đùa vui với cô ấy một chút, cũng không nghiêm trọng đến thế."
Lão Quân nghi ngờ đánh giá anh: "Cô ấy thật sự là. . . . . ."
Mi Sênh gật đầu: "Thật sự." Lão Quân lại không giải thích được: “Cậu đã phát hiện ra từ lâu sao không dẫn về. Bây giờ còn đùa đến nông nỗi này ư?”
"Tôi không muốn cô ấy lại bị bất kỳ kẻ nào khống chế. Cho dù tôi không còn, cô ấy cũng có kinh nghiệm trải đời, tự mình sống tiếp." Hai hàng lông mày bạc của anh hơi nhướng lên. Lão Quân nhìn anh. Hai người bọn họ đã quen biết nhiều năm, giao tình không tệ: "Cũng đã nhiều tuổi rồi, còn ngồi đây cảm thán nếu như ngày nào đó cậu mất! Cậu đã không có gì, thì bổn quân cũng chẳng xen vào chuyện của cậu. Dành thời gian mà đến đây với tôi, bổn quân thử đúc lại người thật cho cậu. Tư Chiến Thượng Thần cùng tuổi với bổn quân mà có cái bộ dạng rách nát thế này cũng chẳng có gì hay ho."
Lão Quân ngàn vạn lần không nên buông lỏng cảnh giác. Quay lưng đi tiếp tục quạt lò hạ hỏa. Mi Sênh liên tục nói cám ơn, xong rồi anh đột nhiên thấy dù sao cũng tới rồi, tay không mà về cũng kì cục. Nên phát huy sở trường bản thân, thuận tay lấy đi một chút trong đống bình bình lọ lọ ở đấy.
Nửa đêm, chúng tiên nghe thấy tiếng quát như sấm trên Cửu Trùng Thiên: "Mi Sênh mi là cái đồ mặt trắng vong ân phụ nghĩa! ! ! ! ! !"
"Thả hắn đi thật sao?" Thất Diệp nhìn tới nhìn lui Mộc Phi Huyền ở bên cạnh, Lan Y cung kính đứng ở bên người cô, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."
Thất Diệp cười nhẹ: "Lan Y, trước kia không phải là tôi cũng ngu ngốc như cô sao?"
Lan Y run như cầy sấy nhìn Tô Yên ở trong nhà. Bây giờ ả đã hoàn toàn không còn hình người. Mộc Phi Huyền bị trói tay dìm xuống ao, cả nửa thân thể ngâm trong nước. Lan Y đứng gần lại nhìn hơi rõ một chút, liền đưa tay che miệng. Trong ao có những con cá răng cực kì nhọn, không có thức ăn, bọn chúng liền liều mạng cắn da thịt của anh ta. Máu thịt nhanh chóng đã bị lẫn lộn. Mộc Phi Huyền cúi thấp đầu, tóc dài tán loạn che đi nét mặt.
"Tiểu Thất, cô làm cái gì vậy?"
"Lan Y, " Giọng nói của cô có phần khó đoán: "Cuối cùng tôi cũng bắt được bọn họ. Nhưng mà tôi lại không hề vui vẻ. Cô yêu Phong Ma nhiều thế, mà hắn vẫn muốn dẫn Linh Nhi đi. Kết quả là đối với hắn, cô chẳng là cái gì cả. Cô có hận hắn không?" Cô quay mặt về phía Mộc Phi Huyền. Lan Y chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng tóc đen áo đen đứng chắp tay.
Thất Dạ Ma Tôn, bây giờ sức uy Hi*p của cô ta đã vượt xa Phong Ma. Lan Y đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của cây cỏ linh chi ở Huyền Tự Cảnh lúc đầu nữa.
Lan Y chậm rãi cầm tay của vị Ma Tôn. Thất Diệp không có ý đẩy ra. Bây giờ trừ cô ấy và Mạc Hồ, không còn người nào có thể thân mật với cô không đề phòng như thế.
"Tiểu Thất, cô có hận Mi Sênh và Xà Quân không?"
"Không biết, Lan Y. . . . . ." Cô lại nắm lấy lòng bàn tay của cô ấy, giọng nói lộ vẻ cô độc vô cùng: "Đối với bọn họ, không có hận, nhưng cũng mất đi cảm giác yêu."
"Như vậy có vui vẻ không?" Ánh mắt Lan Y lộ vẻ thương hại: "Bây giờ cô có địa vị có sức mạnh, có lẽ sắp thống nhất tam giới. Nhưng, Tiểu Thất, cho dù cô thực sự thống nhất tam giới, cô có vui vẻ không?"
Thất Diệp vẫn đứng thẳng tắp, tiếng ՐêՈ Րỉ như có như không của Tô Yên còn vang bên tai, trong con ngươi hư vô chợt hơi thẩn thờ. Một lúc sau, đột nhiên cô cười một tiếng: "Không nói việc này nữa, sao lại đến đây tìm tôi?"
Lan Y cười dịu dàng: "Có lẽ. . . . . . Chỉ là bởi vì tôi ở một mình, quá cô đơn. Tôi cho là anh ấy rời đi, tôi có thể trở lại như ban đầu. Nhưng mà gần đây cũng không biết tại sao, lại hơi đa sầu đa cảm ."
"Sợ ở một mình, thì sống ở bên cạnh tôi là được."
"Ừ, " Lan Y gật đầu: "Tiểu Thất, nếu như tôi không có ở đây bên cạnh cô, cô nhất định phải sống tốt."
Thất Diệp nhíu mày, dáng vẻ lạnh nhạt: "Tại sao nói những lời như thế?"
Lan Y mỉm cười: "Sự vụ của Ma tộc càng ngày càng nhiều. Bây giờ chiến sự bận rộn, cuối cùng tôi vẫn không thể đi theo cô."
Thất Diệp vỗ vỗ tay cô: "Tới đây cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Mạc Hồ đưa Lan Y về Thiên Hà, ở đó có doanh địa cực kì chu toàn. Váy màu nước biếc của Lan Y trong nền trời xanh thẫm như nhung tơ ban đêm. Dường như mang theo cảm giác như một cơn gió mát. Anh ôm kiếm, sóng vai đi với cô, lạnh lùng không nói một câu.
"Tối nay cô tạm ở lại đây, ngày mai tôi sẽ cho người sửa sang lại." Anh ta vẫn ít lời như trước, Lan Y cũng không thèm để ý: "Mạc Hồ, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."
Mạc Hồ xoay người đưa mắt nhìn cô, một hồi lâu sau mới lãnh đạm nói: "Tôi không đồng ý."
Lan Y vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như nước của mình : "Anh còn chưa nghe mà."
"Tôi không cần nghe, " Anh hơi cúi đầu. Đã nhiều năm làm ảnh vệ nên lời lẽ của anh đơn giản mà trực tiếp: "Chắc chắn là chuyện mà Tiểu Thất tuyệt đối không đáp ứng."
"Mạc Hồ, anh. . . . . ."
"Xa cách chín vạn dặm, cô chạy từ Bích Lạc Hải tới, chắc không phải chỉ để nhìn thấy Tiểu Thất đúng không? Phong Ma đi rồi, nhưng Trình Linh vẫn chưa sống lại. Lò Phần Thiên của Vô Hận Thiên cũng đang ở đây. Cô muốn luyện mình thành Tụ Nguyên Đan, nhờ tôi giao cho hắn đúng không ?"
Lan Y khẽ lui về phía sau một bước, nét mặt của cô đã tiết lộ tâm sự trong lòng. Mạc Hồ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô đe dọa : "Tôi cứ tưởng rằng cô là người có tấm lòng mềm yếu, nhưng cô!"
"Mạc Hồ, " Lan Y cắt đứt lời anh, thoáng chốc đôi mắt ngấn nước: "Cầu xin anh. Anh không biết tương tư đau đớn như thế nào. Đối với tôi sống mỗi một khắc cũng dài như một năm. Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Thiên quy lại cấm tiên có phàm tâm. Bởi vì nếu đã động tâm, thì không thể trở về như trước nữa."
"Lan Y, " Giọng Mạc Hồ rất lạnh lùng: "Tôi sẽ không giúp cô, cũng sẽ không cho phép cô làm như vậy. Tôi nói cho cô biết, nếu Tiểu Thất biết cô có ý nghĩa này, cô ấy sẽ có cách làm cho Phong Ma sống không bằng ૮ɦếƭ."
"Không, không thể để cho cô ấy biết được." Lan Y lôi kéo cánh tay ôm kiếm của anh: "Mạc Hồ, anh có thể chấp nhận cho cô ấy Gi*t người sao?" Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt đẹp phản chiếu gương mặt anh: "Tôi đã sống quá lâu rồi, tính mạng này đối với tôi đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa. Tôi hi vọng có thể dùng nó hoàn thành thần thoại trong lòng tôi."
"Ta cũng nghĩ lùi lại một bước, nhưng mà đằng sau một bước chính là Dao Trì. Bà cô à, cuối cùng là nàng muốn thế nào?" Tư Chiến Thượng Thần cười khổ. Trước mặt hắn, Thất Dạ Ma Tôn của Ma tộc chẳng có biểu hiện gì trên mặt: "Thương thế hồi phục nhanh thật."
Tư Chiến Thượng Thần cười hơi lúng túng: "Nhờ Ma Tôn hạ thủ lưu tình."
Thất Diệp hừ lạnh: "Tránh ra."
Ngày đó, ma quân cùng Thần giới lại giao chiến lần nữa, Tư Chiến Thượng Thần lại trọng thương lần nữa, Dao Trì đảo điên.
Lúc Thất Dạ Ma Tôn về doanh trại vô cùng tức giận. Mục Lương Thần lo lo sợ sợ đi theo, cất tiếng trấn an : "Ma Tôn đừng tức giận. Hiện nay Tư Chiến Thượng Thần này cùng lắm cũng chỉ là phàm thể, không cầm cự được lâu đâu."
Thất Diệp lạnh lùng nghiêng mắt nhìn hắn: "Biết trận này đã đánh bao lâu không!"
Mục Lương Thần không dám nói nữa. Sao hắn lại không biết Tư Chiến Thượng Thần còn là Thanh Dương Tử này đã suy nhược mấy ngàn năm, bây giờ vẫn còn sống tốt. Điểm mấu chốt của người này không ai dò ra được.
Thất Diệp yên lặng đi đi lại lại ở trong phòng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền gọi Mạc Hồ. Nhưng mà Mạc Hồ vốn vẫn đi theo cô một tấc không rời, lần này lại không hiện ra như mọi lần nữa.
Thất Diệp đợi một lúc, liền gọi vệ binh bên ngoài: "Có nhìn thấy Mạc Hồ không?"
Vệ binh khom người: "Bẩm Ma Tôn bệ hạ, chưa từng nhìn thấy."
Thất Diệp liền thay đổi sắc mặt: "Lan Y tổng quản thì sao?"
Vệ binh vẫn lắc đầu tỏ vẻ không biết. Cô liền tìm một lúc trong quân doanh, Mục Lương Thần vẫn an ủi : "Bệ hạ không cần gấp gáp, nếu Lan Y tổng quản cùng Mạc Hồ ở chung một chỗ, hẳn là vô cùng an toàn."
Chân mày Thất Diệp hơi giãn ra, một lúc lâu lại hét lên không ổn! Cô vội vã ra khỏi quân doanh, đi thẳng về phía Vô Hận Thiên. Cô không nhìn thấy đường. Cả người Mục Lương Thần run như cầy sấy theo sát cô, tiến vào Vô Hận Thiên.
Lúc cô tìm ra đã là ngày thứ tư. Mạc Hồ đứng ở bên lò, lặng yên nhìn cô đi tới. Ánh mắt cực kì cô lãnh. Cô không nói nhiều lời, một tay nhấc nắp lò lên, Lan Y đã chìm đến đáy lò. Cô vươn mình muốn kéo cô ấy ra, Mục Lương Thần lại cuống quýt ngăn cản cô: "Bệ hạ trăm triệu lần không thể! Bên dưới Lò Phần Thiên này là Thiên viêm chi hỏa, rất dễ bị thương nặng! Huống hồ trong lò có kết giới nghiêm ngặt, để không cho vật bên trong đi ra. Một khi đã vào kết giới, lò Phần Thiên sẽ xem như vật luyện đan. Vô Hận Thiên này lại phong ấn tất cả thuật pháp, đừng nói là cứu người, sợ là ngay cả mình cũng ra không được !"
Thất Diệp trầm ngâm: "Có phương pháp gì phá kết giới không?"
Mục Lương Thần phe phẩy quạt lông trong tay: "Năm đó Ma tộc cứu Phong Ma Ma Tôn ra, đã hi sinh mấy vạn ma chúng, lấy máu tưới Thiên Viêm, mới tạm lạnh đi, cứu được Ma Tôn ra , lần này sợ là. . . . . ."
Thất Diệp đưa tay mò mẫm bên trong lò, cả bàn tay bị nóng, cực kì quen thuộc. Không phải cô không biết Thiên Viêm. Cô cũng từng chịu qua loại đau đớn da thịt tăng lên từng chút từng chút một này. Nhưng cô vẫn không thể để Lan Y bị luyện thành đan dược được ?
"Bệ hạ đừng gấp gáp. Dù sao Lan Y tổng quản cũng xuất thân là tiên nữ. Lò Phần Thiên này muốn luyện hóa cô ấy, cũng phải bảy ngày. Trước mắt chúng ta còn có thời gian." Mục Lương Thần lại đưa ra chủ ý: "Chúng ta đương nhiên phải cứu Lan Y tổng quản về, chỉ có điếu không thể để cho bệ hạ đi cứu."
Hắn nói cứ như thật, Thất Diệp lạnh lùng: "Trừ bổn tôn, còn có những người khác có thể sao?"
Mục Lương Thần tiếp tục phe phẩy quạt lông của mình : "Bệ hạ, trước mắt đang có một người có thể đó." Hắn ghé vào bên tai Thất Diệp thấp giọng nói tên một người: "Tư Chiến Thượng Thần của Thiên giới, Mi Sênh."
Thần sắc Thất Diệp lạnh đi: "Ta không muốn gặp hắn."
Mục Lương Thần dẫn dắt: "Bệ hạ, nếu như trước đây hắn tìm mọi cách lợi dụng ngài, vì sao ngài không thể lợi dụng hắn một lần?"
Một câu nói này khiến Thất Diệp cũng hơi chú ý: "Ừ ~~~~ như vậy thì báo thù hắn một chút như người nói đi."
"Vâng"