Đây là một trận đấu rất thảm thiết. Lần đầu tiên Thất Diệp hiểu rõ sức mạnh của Ma Tôn này. Cô không thể tưởng tượng được, năm đó Tư Chiến Thượng Thần làm sao dựa vào ba phần tư nguyên thần của bản thân phong ấn Ma Tôn này vào trong Lò Phần Thiên.
Tu vi của Mộc Phi Huyền còn thua xa Mi Sênh. Hiện tại vết thương nặng của Thanh Dương Tử có thể miễn cưỡng xem là mới khỏi, nguyên thần chưa dung hợp hết toàn bộ, sức lực tương đối đã khá hơn. Thất Diệp đã hao tổn linh lực quá nhiều, Thanh Dương Tử không muốn cô ra tay, chỉ khi cần thiết thì trị liệu vết thương bên ngoài cho hai người.
Tiên tướng bắt đầu đánh vào Ma Tộc, kỳ lạ là người trong Ma tộc không nhiều như bọn họ tưởng tượng, cho nên việc trừng trị cũng không phí sức lắm.
Mộc Phi Huyền và Đạo chủ cùng nhau vây Phong Ma. Khi đó Thanh Dương Tử tóc trắng như tơ, mắt xanh như nước biếc, áo bào vẫn bay phất phới , bước chân vẫn thanh thoát như cũ. Bộ dạng cười nói như bình tĩnh, lại như ẩn như hiện khí chất tôn quý kiêu ngạo điều khiển chúng sinh.
“Hừ, cái gì Tư Chiến Thượng Thần, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa lấy đông Hi*p yếu. Loại thủ đoạn ti tiện như vậy không sợ chúng sinh nhạo báng sao?” Phong Ma đầy vẻ khinh thường. Nhưng đạo chủ thấy khó hiểu: “Vậy Ma Tôn chỉ giáo cho, chẳng lẽ muốn bần đạo đang bị thương tích, thân thể tàn tạ liều mạng phân cao thấp với Ma Tôn à? Nếu như vậy, tôi đây mà bại dưới tay của Ma Tôn, tất nhiên thiên hạ sẽ không nhạo báng bần đạo ỷ đông ức Hi*p người thế cô, mà sẽ nhạo báng bần đạo là không biết tự lượng sức mình.”
Ma Tôn nhíu mày: “Đánh nhau thì trực tiếp đánh nhau, quả nhiên cậu ngoại trừ da mặt dày ra còn là người thích nói chuyện dong dài, quanh co.”
Đạo chủ rút Cổ Trần sau lưng ra, thân kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tia sáng xanh lưu chuyển mang theo khí lạnh sắc nhọn không thể đỡ nổi, miệng vẫn luôn mỉm cười: “Vậy xin thỉnh giáo Ma Tôn.”
Lúc đó, trời đang lúc giữa trưa, ánh nắng gay gắt.
Mộc Phi Huyền cùng anh đứng sóng vai nhau, Thất Diệp cưỡi Dao Phi theo phía sau, không khí dần dần bị đông lạnh, cảnh vật gần như xơ xác tiêu điều, toát lên vẻ nguy hiểm.
Ma Tôn và tiên đạo giao đấu, khí tức mạnh mẽ phân tán khắp nơi. Cỏ cây tan tát, bão cát cuốn theo đá sỏi, che khuất mặt trời, bao phủ cả trời đất, (khụ, nơi này đã che bớt tám trăm chữ về cuộc chiến gay gắt, khốc liệt. Quần chúng: =.=)
Mắt Thất Diệp không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe âm thanh của cuộc chiến, miễn cưỡng có thể phân tích được tình huống. Dao Phi né tránh chuẩn xác những chưởng khí mạnh mẽ. Khi Thanh Dương Tử hoặc Mộc Phi Huyền lui đến chỗ của cô, thì cô xuất Mộc Xuân Phong ra, lập tức trị lành thương tích nặng nề cho họ.
Nhưng nội lực bị tiêu hao, nội thương trong cuộc chiến đấu kịch liệt như thế khó có thể khôi phục lại.
Bốn người chiến đấu tới lui, bất giác đã cách Thành Bất Nhật của Ma Tộc khá xa, là một nơi núi sâu rừng thẳm. Cỏ cây mọc thành bụi, một trận gió thổi qua, mùi hương thanh khiết đặc hữu của núi rừng bay tới.
Phong Ma cảm thấy không chịu nổi nữa, hắn cũng không mang theo Xa Luân Chiến. Bên này thì người mệt chim mỏi, tạo ra tình huống hai bên không có đủ lực để tái chiến. Thất Diệp nghe âm thanh đột nhiên ngưng hẳn, tiến lên phía trước một bước. Đạo chủ nhanh chóng xoay người giữ cô lại. Mộc Phi Huyền rút kiếm ra chống đỡ, thế cục bắt đầu khó khăn.
Phong Ma cũng không có dư thừa khí lực mở miệng, nhanh chóng điều khí khôi phục pháp lực. Vẻ ngoài của Phong Ma thảm hại hơn đạo chủ và Mộc Phi Huyền rất nhiều. Nhưng đều là vết thương ngoài da, thể chất Nguyên Thai Thánh Ma vốn không tầm thường, lại cho hắn một canh giờ điều khí, không không, nửa canh giờ thôi, hắn nắm chắc có thể Gi*t được hai người kia.
“Thanh Dương Tử đừng để cho hắn dừng lại, Nguyên Thai Thánh Ma hồi phục pháp lực nhanh hơn chúng ta nhiều.” Mộc Phi Huyền cố gắng mở miệng nói, máu đã làm cho môi chuyển thành màu tím. Áo trắng bị phong chưởng cắt qua nhiều chỗ, nếu không nhờ Mộc Xuân Phong, anh ta đứng nổi hay không đó là vấn đề.
Làm sao đạo chủ lại không biết đạo lý này, lâu rồi không có một trận chiến ác liệt như vậy, nhưng không đủ linh lực, lúc này còn biết làm như thế nào?
Ánh sáng nhàn nhạt vây quanh Phong Ma chuyển động, chuyện sống còn là chuyện cấp bách. Đạo chủ chỉ do dự trong khoảnh khắc, kéo Thất Diệp chạy vào trong rừng sâu. Mộc Phi Huyền chỉ đi theo hai bước, rồi từ từ đứng lại, nhìn hai người biến mất trong rừng sâu Lâm Hải.
Lá cây rậm rạp che khuất, ánh sáng dần dần yếu đi. Trong rừng có một ngọn núi nhỏ, cạnh bờ ao, anh ấn Thất Diệp ngồi xuống đất, ϲởí áօ bào màu đen của cô ra, Thất Diệp mê muội không hiểu gì “Thanh Dương Tử?”
“Đừng nói.” Anh cúi đầu nói, tay nhanh chóng cởi bỏ áo bào màu đen của cô. Áo choàng bị kéo đến bờ eo, nửa người cô lột trần phơi bày giữa nơi rừng núi, như dương chi bạch ngọc nổi bật trên nền xanh. Thất Diệp không nhìn thấy, gió núi thổi qua cơ thể, làm cho cô run rẩy từng cơn. Thân thể như điêu khắc trên băng, mài dũa từ ngọc giống như mỗi một bộ phận đều tản ra nét quyến rũ mời gọi.
Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da nhẵn mịn, làm cho máu huyết sục sôi, dâng trào khoái cảm. Nhưng không có nhiều thời gian, anh ấn vai cô, để cô nằm xuống: “Ngoan.”
Đột nhiên, Thất Diệp hiểu được anh muốn làm gì. Chuyện ở Huyền Tự Cảnh, cô cho rằng mình đã hoàn toàn quên mất. Nhưng khi nụ hôn của anh đặt lên người cô, nỗi đau đớn đã lắng đọng lúc trước bây giờ nổi lên ồ ạt.
“Không, đừng Thanh Dương Tử.” Cô lắc đầu phản kháng, đẩy anh ra. Thanh Dương Tử hao tổn pháp lực nghiêm trọng, tại giờ phút này không thể khống chế được cô, anh cũng không muốn không chế cô: “Trước mắt đây là biện pháp duy nhất, Tiểu Thất.” Anh nói khẽ bên tai cô: “Ta sẽ nhẹ nhàng mà, được không?”
Nhưng cô chỉ lắc đầu, cô nằm trong vòng tay anh rơi lệ, vì những đau đớn của mấy trăm năm trước. Nước mắt ẩm ướt, lành lạnh dính trên иgự¢ anh, thấm ướt vạt áo anh, nhiều năm sau, cảm xúc đau đớn này vẫn in mãi trong lòng của anh.
“Bạn hữu, nàng phải tuyệt đối tin tưởng bần đạo.” Anh cười, lau đi nước mắt nơi khóe mi của cô: “ Cái này gọi là thuật hoan hợp Song Tu, đương nhiên đôi bên đều thấy khoái cảm.” Anh thủ thỉ bên tai cô, ngón tay lướt nhẹ lên cổ cô, cô chỉ lắc đầu, khoảnh khắc ý chí kháng cự dần dần yếu đi.
Đạo chủ thấy không thể kéo dài, vén lên váy dưới của cô, tìm kiếm lối đi bí mật trong đào nguyên. Cô quá căng thẳng, cơ thể đông cứng. Anh cố gắng hôn lên thân thể cô giúp cô thả lỏng, dẫn dắt tay cô xoa Dụς ∀ọηg của mình đã sớm ngẩng đầu. Trên mặt cô đã ửng đỏ, cố gắng từ từ nhắm chặt mắt lại không dám nhìn thẳng vào anh.
Đạo chủ vô cùng nhẫn nại, mặc cho tay cô làm loạn Dụς ∀ọηg của mình, dịu giọng nói bên tai cô: “Nhỏ như vậy, nàng có hài lòng hay không?”
Thất Diệp biết rằng mình không thể thấy anh, nhưng vì quá xấu hổ nên nhắm chặt hai mắt lại. Làn mi dài che khuất đôi mắt sâu lắng như hồ nước. Anh hôn thật sâu, gặm cắn nơi cổ cô, khiến cho cô phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ mất hồn. Cô vừa thở ra tiếng liền thấy kinh sợ, hoàn toàn không thể tin được chính mình lại phát ra âm thanh cám dỗ đến vậy. Kháng cự một hồi, cuối cùng chống đối không nổi thủ đoạn của người phía trên, đành phải khẽ rên, câu mất hồn người.
Cuối cùng đạo chủ cũng đi vào trong cơ thể của cô. Màu xanh hoa cỏ tôn cơ thể cô lên. Áo bào màu đen trượt xuống một nửa. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây buông rơi trên người cô như buông rơi trên làn tuyết trắng. Đôi môi mọng mấp máy, đôi mắt nhắm chặt, đôi má đào ửng đỏ, một hình dáng làm cho người ta hận không thể mở ra ăn vào bụng.
Trong lòng anh nhớ đến chuyện Phong Ma, thật sự không dám trầm mê lâu trong việc cá nước thân mật. Nhưng hình ảnh đẹp mê hồn này làm anh đột nhiên hiểu được tình cảnh của Mộc Phi Huyền lúc trước. Trên đầu chữ sắc là một thanh đao, quả là một thanh đao dịu dàng.
Vận động tâm pháp hút linh lực trong cơ thể cô, xung quanh cô tỏa ra ánh sáng màu hổ phách. Đạo chủ nhẹ nhàng bấm tay niệm chú, dù sao cũng là người của mình, anh vẫn có thể khống chế được.
Vậy mà Thất Diệp không thấy đau đớn, linh lực hao mòn chỉ làm cho cô mỏi mệt. Có lẽ không nhất định đau đớn nào cũng có tên là tổn thương.
Cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt như cũ. Cô xấu hổ với chính mình vì động tác dồn dập của anh mà nếm trải cảm giác mất hồn. Anh thật hiểu rõ thân thể của cô.
Đạo chủ chẳng quan tâm Dụς ∀ọηg của mình còn chưa thỏa mãn, cứ thế đứng dậy chỉnh trang lại vạt áo còn chưa cởi ra của mình, giúp cô kéo áo bào đen lên che đậy, khẽ khàng nói: “Nàng ngủ chút trước nhé”
Thất Diệp không trả lời anh, tâm ma trong người bắt đầu động đậy, cô cau chặt chân mày, cố gắng áp chế nó.
Người của giới Diệt Tự Cảnh đi tìm cô khắp nơi, đạo chủ của họ hạ lệnh phải đưa người về không được tổn thương đến một cọng tóc. Nhưng đó là một Nguyên Thai Thánh Ma, dựa vào sức lực của mấy người đạo sĩ này làm sao là đối thủ của Thánh Ma chứ?
Cô hút máu người, hấp thu oán hận của sinh linh, ma lực từ từ tăng vọt.
Hiện tại, tâm ma có thể miễn cưỡng khống chế thân thể này. Hắn không ngừng ăn mòn sinh hồn, hỗ trợ cho ma lực của mình tăng lên. Đối với thân thể này, Thất Diệp không khống chế nổi nữa càng lúc càng lực bất tòng tâm.
Mọi người đều nói, cô sẽ trở thành một Phong Ma khác.
Lan Y và Mạc Hồ đã tìm được cô, nhưng tại thời điểm đó, cô đã hoàn toàn điên cuồng.
Trong tam giới có luật giới nghiêm. Thiên giới hạ lệnh Diệt Tự Cảnh tiêu diệt Bích Lạc Thượng Tiên đã biến thành ma , đạo chủ cự tuyệt lĩnh chỉ. Thiên giới tức giận, nhưng không có biện pháp gì khác. Giới Diệt Tự Cảnh vài lần mưu tính bắt giam cô nhưng kết cuộc đều thất bại.
Cũng có lúc cô thanh tỉnh lại, vào lúc giữa trưa, dương khí cực thịnh cô có thể đoạt lấy thân thể này trong chốc lát. Những lúc ấy cô rất thích vuốt ve cây trâm chi lan, ngón tay chạm vào thân trâm bóng loáng, nhớ lại tất cả lý do không thể trầm luân.
“Hừ, cô vẫn còn nhớ đến anh ta? Chỉ là một cây trâm Đào Mộc cài đầu bình thường. Những phụ nữ thôn quê cũng có mấy cây trâm thượng hạng hơn, chỉ có cô xem nó là bảo vật.” Tâm ma cười nhạo cô: “Có phải cỏ cây các người khi yêu đều ngu xuẩn như vậy hay không? Người ta chỉ tùy tiện nói vài câu các người đều tưởng là thật.”
Hắn dốc tâm làm dao động lòng cô, hắn thừa dịp tinh thần cô bất ổn, lập tức nhảy vào chiếm lĩnh: “Cô thật sự cho rằng anh ta sẽ đến cứu cô sao? Thanh Dương tử là ai? Tiên giới đều là một đám lão quỷ đa nghi. Nếu như mưu tính của anh ta không đủ cao, làm sao có thể trở thành một đạo trưởng giới Diệt Tử Cảnh mấy ngàn năm? Cô cho rằng anh ta thật sự yêu cô sao, nói không chừng…….”
Tâm ma tiếp tục châm biếm, nhưng câu nói tiếp theo không có nói ra, đột nhiên hắn cảm thấy trái tim mình đau đớn, đau tựa như có kim châm theo máu huyết xuyên vào thân thể nên hắn chợt im miệng. Bản thân hắn là một tâm ma, lòng dạ u tối thì ma sẽ sinh ra, nhưng nếu không còn trái tim nữa thì tâm ma cũng tự nhiên biến mất.
Hắn nghĩ an nguy của bản thân vẫn quan trọng hơn, nên vội vàng an ủi cô: “Tất nhiên, anh ta vẫn còn yêu cô rồi, không phải thế thì tại sao không để cho người của Diệt Tử Cảnh hạ sát cô, đúng không?”
Thất Diệp không hề để ý đến hắn. Vì vậy tâm ma cũng nén giận. Ý, có ai đã thấy tình cảnh một con ma bị uất ức, vừa muốn cô truyệt vọng lại không dám làm cho cô hết hy vọng không?
Người của Diệt Tử Cảnh bao vây tấn công cô vài lần, tất cả đều ૮ɦếƭ rất thảm. Mỗi lần, đạo chủ còn chưa xuất hiện thì cô đã thoát thân đi. Tâm ma cũng tận lực tránh Thanh Dương tử.
Hắn hơi dè chừng: “Cái lão đạo sĩ kia sợ là không đơn giản.”
Đạo chủ của chúng ta có thói quen đeo thanh kiếm Ánh Nhật Cổ Trần đi ngao du khắp nơi. Có đôi khi, khoảng bốn năm năm, giới Chữ Diệt Cảnh không thấy tung tích của anh đâu. Có khi anh cùng với Bát Đại Trưởng Lão thảo luận tình hình, anh không thể giải thích được vì sao trên thân kiếm Cổ Trần của anh có khắc hai chữ Thất Diệp, cũng không ai trả lời cho anh biết.
Mỗi năm, chuyện Nguyên Thai Thánh Ma làm hại nhân gian truyền đến, anh mới sực hiểu ra: không lẽ là để nhắc nhở mình phải tiêu diệt bụi cây Thất Diệp Linh Chi này?
Anh cố chấp nhận chuyện này, trảm yêu trừ ma chẳng phải là nhiệm vụ của Diệt Tử Cảnh sao?
Vì vậy, anh lập tức dẫn người lùng bắt Thất Diệp khắp nơi. Đối với những việc này Thiên Đình vô cùng phối hợp, chủ động điều một đám thiên binh hỗ trợ anh. Đạo chủ cảm thấy kỳ lạ, những ngưởi này từ lúc nào biết tự giác rồi chứ?
Bất quá có người có thể dùng thì sao lại không dùng, chẳng lẽ người ta muốn anh kiên trì mang theo người giới Diệt Tử Cảnh đi chịu ૮ɦếƭ sao? Cho nên đạo chủ của chúng ta dẫn đám người hùng dũng này xuất phát.
Quả thật thiên hạ này không lớn, nếu thật sự muốn tìm cái gì thì luôn luôn có thể tìm ra. Khi anh dẫn đám người vây quanh một trấn nhỏ ven biển có Nguyên Thai Thánh Ma ở đó. Đạo chủ của chúng ta hơi tò mò một chút, tu vi của con ma này không cao, cùng lắm là hơn một ngàn năm thôi, nhưng nhân tố lại phức tạp.
Hơn nữa là một cây Thất Diệp Linh Chi, anh lắc đầu thở dài, Thất Diệp Linh Chi tu thành người vô cùng hiếm thấy, vậy vì sao lại trở thành yêu nghiệt chứ.
“Thất Diệp Linh Chi tu thành hình người.” Anh than nhẹ, trong giọng nói tràn đầy vẻ thương xót của một người bảo vệ nhân gian: “Yêu thảo, vốn là một loài yêu có tính lương thiện. Cô không thấy mình có thân thể thượng tiên hiếm có sao? Sao lại trở thành yêu nghiệt ngông cuồng làm hại sinh mạng người khác, Thất Diệp Linh Chi, cô có biết tội không?”
Yêu nghiệt kia phản ứng mất linh hoạt, cô ngây ngốc nhìn anh một lúc. Rất lâu sau, đạo chủ chúng ta cảm thấy có điều không đúng, thì ra mắt của Nguyên Thai Thánh Ma này bị mù! Anh hơi cảnh giác, loại ma quái tàn phế này đều tàn bạo, nên thận trọng thật tốt, tính cách chúng rất hung tàn không thể xem thường được.
Im lặng trong nhất thời, đột nhiên con ma đối diện cất tiếng cười lớn, cô vốn là một ma nữ xinh đẹp nhưng tiếng cười lại thô kệch, cô vừa cười vừa nói: “Thất Diệp Linh Chi, Thất Diệp Linh Chi, hahaha.”
Dĩ nhiên, đạo chủ không để cho người như thế xem nhẹ uy nghiêm của mình: “Tu vi nông cạn như vậy nhưng hành động ngược lại ngông cuồng.” Anh nói nhỏ một tiếng, cầm kiếm chỉ lên trời, xuất chiêu Thiên Hạ Vô Song.
Hai bên chiến đấu mấy hiệp, anh ấy cảm giác quả thật bản chất yêu ma này kiêu ngạo. Chúng tiên không đợi được nữa, tiến lên hỗ trợ. Đạo chủ không can ngăn, con người anh khinh bỉ nhất là loại người ra vẻ đạo mạo, đương nhiên anh không phủ nhận đôi khi chính mình cũng là người như thế. =.=
Chiến đấu, vừa lúc bắt đầu liền phân thắng bại.
Yêu ma kia dốc sức lực để đối phó với đạo chủ, làm gì còn tâm trí để đối phó với công kích khác nữa?
Thấy thương tích trên người cô càng lúc càng nặng, đạo chủ ra tay cũng không bao nhiêu lực. Thời điểm mọi người bên phe anh cho rằng đã đại công cáo thành thì đột nhiên thánh ma kia vươn tay bắt ấn niệm chú, ánh sáng màu xanh lóe lên, vết thương trên người đều khôi phục hoàn toàn.
Trong lòng anh chấn động: Mộc Xuân Phong!
Bảo vật thần bí trấn tông của Huyền Chữ Cảnh, tại sao lại ở trên người của con yêu nghiệt này? Anh nhíu mày.
Thân thể Thất Diệp Linh Chi tu tiên không dễ tiêu diệt, nhưng muốn tiêu diệt vẫn còn có biện pháp.
Anh đưa con ma này về Diệt Tử Cảnh, thiên binh thiên tướng ૮ɦếƭ không ít. Ngược lại anh may mắn không bị gì đáng kể. Mặc dù là một Nguyên Thai Thánh Ma, nhưng để trở thành Phong Ma thì vẫn còn thua kém nhiều.
Xử lý con yêu nghiệt tương đối mạnh mẽ này cần rất nhiều người ở đây, ít nhất cũng có tác dụng tạo nên uy tín. Cho nên vào một ngày nào đó, trong tam giới có rất nhiều nhân vật quan trọng đã đến đây.
Phần Thiên Lò chống đỡ ở trung tâm Vô Hận Thiên, chúng tiên đều chấp tay chúc mừng đạo chủ, đã vì nhân gian tiêu diệt cái họa lớn này. Đạo chủ chỉ mỉm cười, nụ cười kia giống như một mặt nạ hoàn mỹ bám chặt vào trên mặt.
Có được thần khí thượng cổ tên là Phần Thiên Lò, khi nó mở ra cơn lạnh lẽo đông hết tất cả. Mọi người yên tĩnh, đạo chủ đem cái túi thu yêu nghiệt kia trút vào. Bởi vì giao đấu quá kịch liệt, nên vẻ ngoài của cô cực kỳ nhếch nhác, xiêm áo, tóc tai đều rối loạn. Vì bị thương đến ngũ tạng, cô dựa vào Phần Thiên Lò ho sặc sụa.
“Yêu nghiệt” vẻ mặt trưởng lão chấp pháp của giới Diệt Tự Cảnh trang nghiêm mở miệng nói: “ Trời đất bao la oai nghiêm, căn cứ vào quy củ của giới Diệt Tự Cảnh. Phàm là nghiệp chướng bị cực hình cải hóa, đều được chúng ta giúp hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, đó chính là đạo đức , cô còn có nguyện vọng gì thì có thể nói ra.”
“Nguyện vọng?” Ở trong lò, cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp đều là hư vô. Đạo chủ Diệt Tự Cảnh vẫn như cũ : tóc trắng như tơ, áo bào như tuyết. Anh nghiêng mặt không có nhìn cô.
“Hahaha, nguyện vọng….” Cô khe khẽ cười, đột nhiên nói: “Cho dù ta là Mi Sênh hay là Thanh Dương Tử cũng không quan trọng, quan trọng là…. Ta yêu nàng. Ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu nàng, cưng chiều nàng. Chúng ta sẽ trồng đủ loại hoa mai ở Bích Lạc Hải, từ nay về sau nàng sẽ không đứng một mình cô đơn ở đình Nguyệt Lãng….”
Cô nói rất chậm, rất chậm, nhấn mạnh từng lời rõ ràng. Chúng tiên nghe đều không hiểu. Trưởng lão chấp pháp cẩn thận xin chỉ thị của đạo chủ mình: “Đạo chủ, xem ra thần trí của cô không tỉnh táo, nói năng lộn xộn. Trực tiếp bắt đầu đi.”
Thất Diệp không nhìn thấy, trong ánh mắt chỉ là một mảng đen tối. Nước trong Phần Thiên Lò lạnh thấu xương tủy, cô chỉ ngẫn ngơ trong lò luyện. Cô biết một lát sau dòng nước kia sẽ nấu chính từng tấc da thịt của cô.
“Vậy thì… Bắt đầu đi.” Giọng nói kia vẫn nồng nàn, đã từng dịu dàng gọi bạn hữu, đã từng trịnh trọng hứa hẹn, mà bây giờ, giọng nói đó sao mà xa lạ quá. Giọng điệu hờ hững nói với cấp dưới của anh, vậy thì bắt đầu đi.
Cho dù ta là Mi Sênh hay Thanh Dương Tử cũng không quan trọng, quan trọng là… Ta yêu nàng. Ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu nàng, cưng chiều nàng. Chúng ta sẽ trồng đủ loại hoa mai ở Bích Lạc Hải. Từ nay về sau nàng sẽ không đứng một mình cô đơn ở đình Nguyệt Lãng….
Đột nhiên cô nở nụ cười, nụ cười ấy rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời. Được rồi, không phải quân địch quá xảo quyệt, chỉ tại mình quá ngu xuẩn….. Người nói không sai, sai ở chỗ, người nghe cho là thật.
“Chúc mừng đạo chủ tiêu diệt được yêu nghiệt cấp bậc này, đúng là phúc của muôn dân.” Có vị đạo tiên bắt đầu kính rượu với anh, tất cả mọi người củng ca tụng. Từng người từng người đến mời rượu, anh không từ chối, cái bóng hình như tuyết trắng kia, đôi mắt màu băng lam, tư thế khinh thiên tuyệt thế hiện ra vô cùng tôn quý còn có cô tịch.
Yêu nghiệt? Người trong lò nhớ lại ngày tháng tu tiên hơn năm trăm năm, chợt hiểu. Đúng vậy, thì ra là vậy, Từ đầu đến cuối, mình chỉ là một yêu nghiệt, rời bỏ chánh đạo, dồn hết tâm sức tu luyện thật ra không phải thành tiên.
Phần Thiên Lò nặng nề đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề, ngăn cách đình Nguyệt Lãng lượn lờ hương trà. Lửa lò từ từ nổi lên, ở trong thần khí tuyệt thế tách khỏi tất cả âm thanh vui vẻ bên ngoài, âm thanh còn lại chỉ là sự tĩnh lặng.