Anh ta cho là sau khi Thất Diệp Gi*t hết người bên cạnh anh thì sẽ Gi*t luôn anh, hoặc là muốn chất vấn anh một câu, nhưng mà anh sai lầm rồi. Cô Gi*t những người bên cạnh anh, chỉ vì muốn cứu Cừu Nguyệt. Vào lúc cô chặt đứt sợi xích sắt kia trong vòng một kiếm thì tiểu yêu trông coi Cừu Nguyệt mới nhận ra. Mộc Phi Huyền cũng không nhúc nhích, chỉ có Tô Yên dẫn người hợp lực đánh ૮ɦếƭ cô. Bỗng có một bóng đen nhảy đến trước mặt Thất Diệp, xoay người vung kiếm bức lui mấy đạo sĩ. Đến khi mọi người nhìn lại thì thấy chính là Cừu Nguyệt của Huyền Tự Cảnh!
Cô đỡ Cừu Nguyệt một tay, ra hiệu với Thất Diệp, ba người lách mình cố phá vòng vây ra ngoài. Tô Yên chỉ hận công lực bản thân đã giảm nhiều, chứng kiến Thất Diệp dường như dốc hết sức lực phá vòng ngăn cản của đông đảo Yêu Giới, thậm chí có lòng mà chẳng đủ sức, khó mà chống đỡ được lâu. Nhưng hai người đàn ông này lại đứng yên không động thủ, ghen ghét trong lòng ả càng sâu hơn.
Cuối cùng Thất Diệp cũng không biết lấy sức mạnh từ nơi nào tới, xuất kiếm bất ngờ, chỉ một chiêu, cả vùng đất nứt ra, kiếm khí tung hoành, đả thương ít nhất đến một nửa nhân mã của Yêu Giới và HuyềnTự Cảnh. Mọi người, kể cả ba người kia toàn bộ đều biến sắc, nhưng cô cũng chẳng có thời gian quan tâm, vội vã chạy thẳng về phía trước.
Nói là bỏ chạy, nhưng cũng không có chỗ có thể đi. Bóng đêm mịt mờ, nhưng lại không có chỗ về.
Bốn người dừng ở một con phố dài tại Yêu Giới, rốt cuộc Mạc Hồ mở miệng: “Đi đâu đây?”
“Tôi biết một chỗ, ” Thất Diệp mở miệng: “Khá an toàn.”
Bốn người đến một hang núi không tên, đi một đoạn thật dài vào bên trong, lại có một gian phòng nhỏ. Trong phòng có một cái đỉnh đồng lớn, còn có một thi thể nằm lăn lóc, cũng chỉ là một cái thây khô, chỗ này là hang núi ẩm ướt, cho nên thi thể đã bắt đầu rữa nát. Ánh mắt Mạc Hồ quét qua cái đỉnh đồng mấy lần, chợt thốt lên: “Lò Luyện Yêu? Làm sao cô lại biết chỗ này?”
Giọng nói Thất Diệp rất đạm mạc: “Trước kia bị hai tên đạo sĩ bắt nhốt, tá túc ở chỗ này một thời gian.”
Tá túc một thời gian? Ánh mắt mấy người đều nhìn về cái lò Luyện Yêu khổng lồ. Thu dọn xong căn phòng thì máu trên người Thất Diệp cũng đã khô. Cừu Nguyệt bị thương rất nặng, bị giam cầm lâu ngày làm cho thân thể cô tôi đã yếu ớt không chịu nổi. Người phụ nữ giả dạng Cừu Nguyệt cũng đặc biệt để ý thương tích của cô ta, không màn đến bản thân mình, cố gắng truyền linh lực cho cô ấy. Cô tôi mở miệng, giọng điệu vẫn sắc bén như cũ: “Cô là ai? Tại sao phải giúp chúng tôi?”
“Phu nhân. . . . . .” Giọng nói kia vẫn dịu dàng: “Tôi là Lan Y a.”
” Lan Y? ? Ha ha, tốt, tốt, tôi khổ tâm dạy cô, thì ra cô lại giả dạng tôi nhiều năm như thế! ! !”
“Phu nhân, ” giọng nói của Lan Y gấp gáp: “Huyền Tự Cảnh đã hoàn toàn bị Mộc Phi Huyền không chế, nếu tôi không giả dạng người, Tô Yên sẽ thực sự Gi*t người mất.”
“Tôi sợ ả Gi*t tôi sao?” Lồng иgự¢ Cừu Nguyệt phập phồng một lúc lâu, giọng nói càng ngày càng thấp: “Lăng Sương trúng độc rồi, tôi còn sợ ả Gi*t tôi à. . . . . .”
“Nhưng mà phu nhân, nếu như người muốn báo thù, nhất định phải giữ lại mạng sống mới hữu dụng.” Giọng nói của Lan Y hơi bi thương, cuối cùng cũng nghẹn ngào nói không được. Ngược lại Cừu Nguyệt lại xuống nước: “Nhưng mà tôi đã không có cách nào nữa giữ lại cái thân tàn này nữa rồi, vận số của tôi sắp tận rồi, đúng không?”
Lan Y chỉ có thể quay lưng đi.
Cừu Nguyệt thở dài thật sâu, đột nhiên nhìn về phía Thất Diệp đứng ở một bên: “Tại sao cô lại cứu tôi?”
Thất Diệp không nói, đột nhiên Cừu Nguyệt cười: “Rõ ràng là cô ghen tỵ tôi như thế, tại sao muốn cứu tôi chứ?”
Rốt cuộc Thất Diệp cũng mở miệng, lại có vẻ hơi giận dỗi: “Sao tôi lại phải ghen tỵ với cô, nếu biết sớm cô muốn ૮ɦếƭ như vậy, tôi đã không thèm để ý đến cô.”
Cừu Nguyệt càng cười vui vẻ hơn : “Cô ghen tỵ tôi có một người yêu đáng giá, dù cho chàng đã ૮ɦếƭ, nhưng chàng vẫn đáng để tôi yêu. Cô ghen tỵ tôi có tên.”
“Thôi đi, tôi cũng có tên mà, tôi tên là Thất Diệp.”
“Vậy mà cũng coi là tên. Đặt tên cho yêu quái là một loại khế ước, là một loại cam kết của yêu giới, bảy tỏ đối phương chấp nhận bảo vệ con yêu này cả đời, không phản bội không rời xa . . . Cả đời đó. . . . . .”
Người bên cạnh lặng lẽ đùa bỡn vết thương của mình, cô cúi thấp đầu không chịu nhìn bất cứ ai, thật ra thì. . . . . . Tôi cũng có tên, cô nghĩ.
Đúng vậy, tôi cũng có tên, tôi tên là Tiểu Hắc.
“Thất Diệp, tôi có thể cầu xin cô một chuyện không?” Cừu Nguyệt đột nhiên trịnh trọng lên tiếng, trong mắt của cô ta đã không còn vẻ sắc bén mỉa mai, có chút trở nên hư vô, thậm chí còn ánh lên vẻ hạnh phúc: “Cô có thể chôn cất tôi và Lăng Sương chung một chỗ không?”
“Tại sao cô không cầu xin Lan Y?”
“Bởi vì nếu nói trong này còn có người có thể sống sót, nhất định là cô.”
“Cô thật đúng là thực tế.”
“Còn nữa, nếu như mà tôi ૮ɦếƭ rồi, tâm pháp Mộc Xuân Phong sẽ hoàn toàn thất truyền, tâm pháp này trước mắt xem ra cũng chỉ có cô là có khả năng tu luyện. Nếu như cô đồng ý, như vậy cô đã trở thành truyền nhân của Lăng Sương, cô có nghĩa vụ hoàn thành nguyện vọng của tôi.”
“Có lẽ tôi căn bản không có khả năng giao dịch với cô.” Thất Diệp nói, giọng nói kia lại vang lên trong đầu: “Đồng ý với cô ta, Mộc Xuân Phong người ta muốn cầu còn không được đó.” Thất Diệp không để ý tới hắn.
“Cô sẽ, ” Cừu Nguyệt nói cương quyết: “Bởi vì Mộc Xuân Phong có thể khôi phục tất cả tổn thương trong nháy mắt. Nếu như hiện tại cô tu luyện, như vậy Lan Y và thị vệ trung thành bên cạnh cô, không cần phải mang theo thương tích khắp người, chịu đựng khổ sở nữa rồi. Kết hợp với linh lực của bản thân Thất Diệp Linh Chi, sau này tất nhiên cô không phải là kẻ yếu nữa.”
Thất Diệp cũng không nhiều lời, tới gần kéo cô ta tựa vào lòng иgự¢ mình: “Tôi đồng ý với cô.”
Cừu Nguyệt mỉm cười, cô ta nói tôi biết rõ cô nhất định sẽ đồng ý.
Cừu Nguyệt duy trì thân thể như vậy được ba ngày, thời điểm cô hạnh phúc tươi cười mọc cánh biến thành tiên, ba người mang xác cô ra khỏi phòng để thiêu, Thất Diệp nhìn người ở trong ngọn lửa hóa thành hư vô, một lúc lâu đột nhiên nói: “Tôi rất ghen tỵ với cô, bởi vì tôi mất đi người đáng giá cho tôi yêu, trước khi tôi kịp yêu anh ta.”
Trước mộ Lệ Vô Quyết, sau khi bốn người kia chạy trốn, Tô Yên dẫn người đuổi theo, người của Yêu Giới cũng đuổi theo. Mộc Phi Huyền hỏi Xà Quân tại sao lại không đuổi theo. Xà Quân truy theo mùi máu tươi thoang thoảng tỏa ra trong gió đêm, ngẩng đầu, cũng hỏi ngược lại Mộc Phi Huyền tại sao không đuổi theo?
Đột nhiên Mộc Phi Huyền cười, cười đến tự giễu: “Nàng không thể sống .”
Đúng vậy, nếu như cô còn sống, làm thế nào lừa gạt được chuyện của Tô Yên. Nếu như cô còn sống, làm sao che giấu được chuyện của Cừu Nguyệt? Nếu như cô còn sống, cuộc tranh giành vương vị của Yêu Giới sẽ bị vạch trần, làm sao Yêu Vương có thể yên tâm? Nếu như cô còn sống, tất nhiên sẽ có người trả nợ máu của Lệ Vô Quyết, làm sao cô có thể còn sống?
Vì vậy, Xà Quân chỉ im lặng, đã xuống tay thì không hối hận. Một hồi lâu, anh ta rốt cuộc cũng mỉm cười: “Hạ lệnh tất cả mọi người trong Yêu Giới tận lực lùng bắt, nếu như có tin tức lập tức trở về báo.”
“Vâng”
Căn phòng nhỏ này bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn, Thất Diệp cố hết sức cứu chữa thương tích của Mạc Hồ và Lan Y. Cô mới bắt đầu tu luyện Mộc Xuân Phong, hiệu quả còn chưa rõ ràng. Thế là hai người thuần túy trở thành vật thí nghiệm của cô rồi.
Bên tai có giọng nói không ngừng dạy cô phải vận dụng thế nào, cô hơi mất kiên nhẫn, nhỏ giọng quát: “Câm miệng!”
Lan Y cùng Mạc Hồ cũng kinh ngạc nhìn cô, sau khi nghe cô kể lại chuyện về giọng nói này, sắc mặt hai người biến đổi, Lan Y nói thất thanh: “Là tâm ma, là tâm ma! ! ! ! Hắn đang tìm thân thể, Thất Diệp cô ngàn vạn lần không được tin tưởng hắn.”
Cái giọng nói trong đầu kia chỉ hừ lạnh: “Ma tùy tâm sinh, nếu trong lòng cô không có ma, làm sao có thể hấp dẫn tôi? Thần hay Ma chỉ là cái nhìn của kẻ phàm tục, tiên gia đạo trưởng này, lại thích đi nơi nào? Thật ra thì cùng tôi hợp thể có cái gì không tốt? Tôi có thể cho cô sức mạnh vô địch, người có thể áp đảo chúng sinh, hô phong hoán vũ, hủy thiên diệt địa. . .”
“Câm miệng!” Thất Diệp lại quát một tiếng, xoay người vùi đầu vào trong иgự¢ Mạc Hồ. Gương mặt Mạc Hồ lo lắng, Lan Y cũng lựa lời nói: “Tiểu Thất, không nên tin hắn. Hắn chỉ là thèm thuồng thân thể của cô. Vì máu Đế Vương ở trên thân thể cô có vạn năm đạo hạnh,lại có tư tưởng thần ma. Một khi hắn chiếm được cơ thể của cô, cô sẽ hoàn toàn bị hắn khống chế. Một người như hắn nếu chiếm được bào thai Thánh ma trong cơ thể cô sẽ có năng lực khuynh đảo thiên hạ.”
“Người phụ nữ này thật sự là tóc dài não ngắn, ” Tâm ma vẫn còn rất kiên nhẫn, cũng không miễn cưỡng: “Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không tiến thủ ta. Cũng được, đến lúc cô có chuyện hãy gọi tôi, tôi sẵn sàng giao dịch với cô.”
“Tôi không muốn hợp tác với anh.” Thất Diệp đáp thản nhiên. Tâm ma cũng rất tự tin đáp trả: “Đó là bởi vì cô còn chưa đủ tuyệt vọng.”
Cuối cùng người của yêu giới và Huyền Tự Cảnh cũng tìm được nơi này. Ba người trốn tránh khắp mọi nơi, nhưng thiên hạ rộng lớn, lại không có chỗ nương thân. Đạo sĩ Huyền Tự Cảnh cùng với vệ quân của yêu giới vây quanh căn phòng nhỏ của bọn họ, Thất Diệp cảm thấy bất lực. Trong lúc hỗn chiến thấy cô chữa thương cho Mạc Hồ và Lan Y, hai mắt Tô Yên sáng quắc: “Phi Huyền, đó là Mộc Xuân Phong của Huyền Tự Cảnh!!! Thật sự quá thần kỳ!”
Mộc Phi Huyền cũng chẳng hề mảy may : “Bây giờ không thể bắt sống cô ta được rồi.”
Trong cảnh tàn sát khốc liệt, những cây đuốc sáng chiếu rõ bóng người. Xà Quân giơ tay ra, làn khói mù nhẹ nhàng bay ra từ những ngón tay thon dài, trắng mịn. Thất Diệp cảm giác иgự¢ bị đông lại, sau đó là đau thắt tim gan. Dường như cô chịu không nổi, cong người lại. Mạc Hồ vốn đang xông xáo trước cô, cảm thấy bất thường, vừa xoay người lại thì bị đâm một kiếm vào bên hông, máu tươi phún vào mặt cô.
“Haha, tiểu yêu nghiệt, mùi vị máu Xích Hàn Long như thế nào.” Thất Diệp nhìn Tô Yên cười bước tới, đã không còn kháng cự nỗi nữa: “Yêu vương quả nhiên diệu kế, luyện máu Xích Hàn Long ra thuốc độc, một phần chế thành nước, một phần chế thành bột. Tiểu nữ bội phục sát đất.”
Xà Quân không lên tiếng, chỉ cúi đầu gảy nhẹ phần bột còn dính trên ngón tay ngọc. Ba người vốn phải cố hết sức mới ứng phó được, bây giờ Thất Diệp bị trúng độc, Mạc Hồ và Lan Y phải lo lắng cho cô, vì vậy hai người càng khó phát huy năng lực. Thất Diệp cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt, độc tính thiêu đốt từ trong ra ngoài, máu huyết cũng như khô cạn. Ánh sáng màu hổ phách vây quanh cô càng ngày càng yếu ớt. Tô Yên nhìn thấy cảnh này trong khi đang đánh với Lan Y, phất tay ra hiệu: “ Còn không mau thỉnh Cừu Nguyệt phu nhân về.”
Tu vi của Lan Y mặc dù khá cao, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi mấy trăm người trong Yêu giới, cùng với mười mấy đạo sĩ của Huyền Tự Cảnh đang tấn công vây chặt. Mắt thấy trái phải càng ngày càng suy yếu, một mình Mạc Hồ khó bảo toàn cho hai người, đao kiếm lướt qua, máu đã nhuộn nửa người.
Tiểu Nghiêm không biết xuất hiện từ lúc nào, trong tay cầm một cây cung, mũi tên là màu lửa đỏ. Mộc Phi Huyền cảm thấy hoa mắt, cảm nhận được sát khí kinh người, hắn mở to mắt nhìn, trong lòng hoảng hốt: “Tên Phá Thiên?”
Xà Quân rũ hàng mi xuống, giọng nói như băng lạnh đến thấu xương: “Nếu là tội phạm quan trọng của Huyền Tự Cảnh, thì giao cho Mộc Tông chủ ra tay đi.”
Mộc Phi Huyền cầm cây cung lạnh lẽo này trong tay, lòng cũng thấy thất kinh, đây là νũ кнí có thần khí trừ ma, ngoại trừ Lò Phần Thiên, trong thiên hạ này đoán chừng không có vật gì có thể qua nó.
Giương cung nhìn vào trong một hồi lâu, đột nhiên Mộc Phi Huyền thu hồi cung lại: “Nơi này là khu vực của Yêu Giới, nên Yêu Vương tự mình ra tay đi.”
Xà Quân cười nhạt, lấy Trường Cung từ trên tay Mộc Phi Huyền, trên thân cung toàn là màu đỏ của máu, càng tôn lên bàn tay trắng nõn nà của anh ta. Ngước mắt nhìn Thất Diệp quỳ một chân trên đất, động tác của Xà Quân vẫn tao nhã như cũ, ánh mắt vẫn dịu dàng, giọng nói vẫn mỉm cười, giống như âu yếm người mình yêu thương nhất. Một hồi lâu mới mở miệng nói, tựa như nói thầm với chính mình: “Xà Quân, chuyện đã đến nước này rồi, mi cần gì phải làm bộ làm tịch nữa.”
Tiếng thở dài vang lên nhẹ nhàng êm ái từng đợt, khiến cho Thất Diệp có cảm giác mình bị ảo giác. Dứt lời, anh ta mở ra đôi mắt xót xa, khẽ mím môi mỏng, giương lên cung tên.
Mũi tên bay trong không gian kèm theo tiếng gào thét của gió, tên Phá Thiên và lò Phần Thiên đều được luyện từ thần khí thượng cổ, đó là bảo vật của Yêu giới, lấy máu Xích Hàn Long đúc thành thân tên, tiêu diệt được cả thần ma trong tam giới. Thất Diệp né được mũi tên không đâm vào tim, nhưng vẫn bị cắm vào bả vai, tiếng trượt trên đất vang lên, kéo lê cô ra sau mấy bước, đóng cô vào cây cột mục nát của ngôi nhà nhỏ.
Cô rên nhẹ một tiếng, vẫn chưa có cảm giác đau, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Đột nhiên cảm giác được cảnh vật xung quanh đều biến mất. Tất cả những ngọn đuốc, những ánh sao cũng chìm vào bóng tối.
Cô biết rằng mình đã bị mù.
“Tôi nghĩ rằng chàng sẽ không Gi*t tôi, cho dù biết chàng đã dùng tôi để đổi lấy Cừu Nguyệt, cho dù biết chàng lợi dụng tôi ám sát Lệ Vô Quyết. Vậy mà tôi vẫn nghĩ chàng sẽ không ra tay.” Giọng nói của cô giống như là đang tự nói cho chính mình nghe.
Tô Yên cười lạnh lùng, nói từng chữ chua ngoa chế giễu: “Phải nói là mi có mắt không tròng.” Lời vừa nói ra cũng cảm thấy không đúng, ả lập tức ngừng lại.
Thất Diệp bị đính trên cột mang vẻ mặt kỳ lạ, cô cười nhẹ trong bóng tối, sau một hồi, lại tự lẩm bẩm: “Có mắt không tròng? Đúng rồi, Thất Diệp à, nếu như mi có mắt không tròng, vậy thì cần đôi mắt để làm gì?”
Câu nói cuối cùng mang tính quyết liệt chưa bao giờ có như vậy, cô đưa tay phải lên ngón tay co lại, cắt ngang qua giữa mắt. Có một tiếng hét kinh hãi vang lên trong đám người, Xà Quân ngẩng đầu nhìn, đột nhiên nhớ tới câu nói rất lâu trước kia của mình.
Dòng nước đỏ chảy dài xuống từ lông mi, lướt qua khuôn mặt, chảy dọc theo cái cổ trắng như tuyết, xuống thấm vào cổ áo màu xanh nhạt, không biết là máu hay là nước mắt.
Giơ tay lên lau đi vệt nước màu đỏ sáng lấp lánh trên mặt, cô nghĩ: đây là lần cuối cùng mình chảy nước mắt.
“Tội gì phải như vậy.” Trong đầu vang lại lên cái giọng nói kia, kèm theo một tiếng thở dài: “Tội gì phải làm tổn thương mình? Trong thế giới này, ngoại trừ chính mình ra, ai cũng không thể chăm sóc mình thật tốt.” Cô chỉ cười, đột nhiên cất tiếng: “Tâm ma, tôi đồng ý với anh.”
Có ánh sáng màu vàng ✓út lên cao, thần hay ma đều kinh ngạc. Tia sáng chói mắt dần dần thu lại, người kia đã rút tên Phá Thiên ra ném xuống đất. Máu vẫn chảy, ánh sáng ở sau lưng cô đọng lại thành một đôi cánh màu vàng. Ánh sáng ấy như mộng ảo bao xung quanh cô, mang theo sát khí lạnh thấu lòng người.
Vô số người kêu lên : Nguyên Thai Thánh Ma!!!
Cô vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng tiếng cười kia giống như có sự hòa lẫn, khó phân biệt được là nam hay nữ. Thân thể này bị thương nặng khắp người. Tâm ma cũng không làm việc thừa, nắm chặt lấy Lan Y và Mạc Hồ. Chẳng qua là đôi mắt đã mù, cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ để rời khỏi về chỗ này. Thế nhưng trước khi đi đã để lại một câu nói cho những kẻ ở đây, lời nói như cơn ác mộng: “ Hôm nay để máu tại nơi này, ngày sau tôi sẽ bắt các người trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.”
Cô lách mình biến mất khỏi ngọn núi trong bóng đêm mênh ௱ôЛƓ, không một ai dám đuổi theo. Đây là một yêu nghiệt tàn bạo nhất đời. Có phải đó là báo hiệu một cuộc đại nạn khác của dân chúng không?
Chỉ có Xà Quân như mất hồn nhìn theo bóng dáng đã biến mất không còn tăm tích, anh vẫn còn nhớ rõ cuộc trò chuyện kia.
“Xà Quân, nếu như tôi bị mù thì làm sao?”
“Nếu như nàng bị mù thì ta sẽ nuôi nàng suốt đời.”
Lời nói đùa tựa như mới hôm qua, vậy mà hôm nay đã trở thành sự thật, nhưng lời hứa hẹn kia đã không còn thực hiện được nữa.