Truyện Ngắn Lữu Mộc Hy - Chương 02

Tác giả: Lữ Mộc Hy

"Bệnh nhân Trịnh Trác Nghi, u não thời kì cuối."
Máu đỏ trên khuôn mặt Trác Nghi đông cứng lại, tiếng còi xe cấp cứu bên ngoài vang dồn dập.
Tờ giấy bệnh án trượt khỏi lòng bàn tay Tiệm Viễn, dường như trong khoảnh khắc đó, giọt nước mắt hiếm hoi trên vành mắt hắn đã rơi xuống.
"Trác Nghi!"
Tiệm Viễn lẩm bẩm hai tiếng gọi này, từ lúc ngồi trên xe cấp cứu cho đến khi đứng trước hành lang phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Thanh âm mang theo khẩn thiết kia, không ngừng lấy một phút, có lẽ hắn nghĩ chỉ cần gọi như thế không sớm thì muộn Trác Nghi cũng sẽ đáp lời hắn.
Trác Nghi ấy à, chính là người yêu hắn nhất rồi, hắn lại gọi cô nhiều như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ vui lòng mở mắt ra nhìn hắn thôi, phải không?
Đôi mắt Tiệm Viễn thẩn thờ, cả người như bị đông cứng tại chỗ, ngón tay sờ vào cánh cửa đang đóng sầm trước mắt, nhiệt độ lạnh lẽo truyền vào da thịt, đầu óc Tiệm Viễn cũng tê dại đến cực điểm.
Tiêm Viễn vô lực ngồi xổm xuống ghế, trong đầu lại hiện lên âm thanh nức nở của Trác Nghi.
Ngày hôm ấy, cô gọi điện nói rằng đầu mình rất đau, chỉ mong hắn có thể quay trở về một lần.
Còn hắn, hắn đã nói gì nhỉ? Hình như hắn đã vô cùng cáu gắt, sau đó nói:
"Có bệnh còn không biết đến bệnh viện, tôi về đấy thì có ích gì, thật phiền phức."
Hắn bỏ lại một câu như thế liền dập máy, sau đó lại ngã xuống giường lớn êm ái, chìm trong hoan lạc, bỏ mặc người vợ gắn bó năm năm đang quằn quại trong cơn đau vật vờ, sống dở ૮ɦếƭ dở.
Đầu Tiệm Viễn cúi xuống chôn chặt vào hai chân, trong lòng dâng lên nỗi tiếc nuối cùng xấu hổ vô tận.
Trịnh Trác Nghi chưa bao giờ lừa gạt hắn, cho dù là trước đây, hay là bây giờ.
Trác nghi nói yêu hắn, là thật.
Trác Nghi sắp ૮ɦếƭ, cũng là thật.
Giá như hắn tin tưởng lời cô nói, giá như hắn hôm ấy đừng rời đi.
"Ha..."
Trác Viễn mân môi bật cười vì suy nghĩ ngu ngốc của mình. Trên đời này vốn không có giá như, kim đòng hồ đã quay một vòng cũng không thể chạy ngược trở lại.
Hối hận, luôn luôn là điều muộn màng và nực cười nhất.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Trịnh Trác Nghi?"
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Tiệm Viễn nhoài người đứng lên, khuôn mặt phảng phất lo lắng, khẽ hỏi.
"Tôi, tôi là chồng của cô ấy, xin hỏi bác sĩ, tình hình của cô ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ lắc đầu, chau mày đáp.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên, tình hình không được khả quan lắm, khối u đã di căng quá lớn, chèn cả võng mạc gây mất thị giác, cho dù chúng tôi có tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u, phần trăm phục hồi thành công cũng không cao."
Nắm tay Tiệm Viễn hơi siết lại, khuôn mặt rõ ràng đã hiện lên căng thẳng.
"Vậy...cô ấy không còn cơ hội cứu chữa hay sao?"
Lúc nói ra câu nói này, môi Tiệm Viễn dường như đã phát run.
Đứng trước sống ૮ɦếƭ của một người vợ đã gắng bó năm năm với mình, hắn cảm nhận được nổi sợ hãi to lớn cùng luyến tiếc đến phát điên.
Còn có... một chút hoảng loạn ngay từ trong tâm thức, một nỗi chua xót cùng quặn thắt âm ỉ chạy trong cơ thể.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng xin người nhà hãy chuẩn bị tinh thần."
"Cô ấy... còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Tiệm Viễn như một đứa ngốc giành lấy niềm an tâm cho chính mình, chỉ mong bản thân có thể hít thở nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng lại không ngờ, câu hỏi này lại trực tiếp đeo lên người hắn một bản án tử hình nặng nề.
"Nhiều nhất là một tháng, không hơn không kém."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc