"Trác Nghi, sau lưng cô giấu cái gì đấy?"
"Không... không có."
Trác Nghi vội vã giấu thứ cầm trong tay vào túi, sống lưng khẽ run nhẹ một cái.
"Mũi cô sao lại chảy máu rồi, trong người không khỏe ư?"
Trác Nghi vừa ngẩng đầu lên liền thấy mi tâm của Tiệm Viễn nhăn chặt lại, cô vội cúi đầu, cuống quýt lau vài cái trên mũi.
Giọt máu đỏ thẫm thấm vào da tay, dường như trong lúc nhìn thấy giọt máu kia, hai mắt Trác Nghi bỗng dưng cay xè, cô thấp giọng đáp.
"Vâng, dạo gần đây em có chút không khỏe, có thể là do nóng trong người..."
"Ngày mai sắp xếp một bữa đi khám bệnh đi, đừng để tôi phải tốn thời gian chăm sóc cho cô, tôi đây bận lắm."
Ánh mắt Trác Nghi lóe qua một tia khổ sở, nhưng rất nhanh liền bị dằn xuống.
"Vâng. Em biết rồi."
Tiệm Viễn nói xong cũng không thèm liếc mắt đến Trác Nghi, hướng cửa phòng bước đi, khi gần đi tới cửa, liền như nhớ ra gì đó, vội ngoái đầu nói.
"Mau xuống dưới làm đồ ăn sáng cho tôi đi."
Trác Nghi mấp máy môi, thật giống như muốn nói gì đó, nhưng lời chưa kịp thoát ra lại vội bị nuốt vào, mãi đến khi Tiệm Viễn sắp sửa rời khỏi, cô mới bạo dạn nắm lấy vạt áo của hắn, giọng nói run run mang theo ý van cầu.
"Anh, ngày mai vẫn phải đi công tác hay sao? Có thể... đừng đi được không?"
Cánh tay nắm lấy vạt áo bị hất mạnh ra, Trác Nghi lảo đảo lủi về sau vài bước, khi ngẩng mặt lên, lập tức chạm phải khuôn mặt dữ dằn cùng nụ cười không hề thoải mái của Tiệm Viễn.
"Trác Nghi, từ khi nào cô cho mình cái quyền ngăn cản tôi nhỉ? Là do tôi quá đối tốt với cô nên cô sinh ra kiêu ngạo? Muốn điều khiển kể cả tôi hay sao?"
"Tốt nhất cô nên biết vị trí của mình ở đâu, đừng để một ngày tâm trạng tôi không tốt, cứ như thế liền tống cô ra khỏi nhà!"
Cánh tay đang siết chặt bả vai của Trác Nghi buông thõng, Trác Nghi biết Tiệm Viễn thật sự bị chọc giận, lúc hắn ra ngoài dường như đã dùng chân đá vào cửa một cái.
Trác Nghi nhìn bóng lưng của Tiệm Viễn cách mình càng lúc càng xa, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, cơ thể rệu rã kia ngã khụy xuống sàn, sau đó liền bắt đầu ho khan dữ dội.
Ho đến mớ hồ choáng váng, ho đến иộι тạиg từng chỗ một đều đau nhói, ấy vậy mà không có cách nào kìm được xót xa cuộn trào trong lòng.
"Tiệm Viễn, anh thật tàn nhẫn."
"Em sắp ૮ɦếƭ rồi, vậy mà anh còn lười lừa gạt cả em, anh đây là muốn em ૮ɦếƭ không nhắm mắt, có phải không, có phải không?"
Tiếng nói của Trác Nghi như rít gào qua kẽ răng, mang theo lớp lớp bi thương nồng đậm.
Chỉ tiếc, ngoài cô ra, không còn ai có thể nghe thấy được.
.
Tiệm Viễn sau khi hoàn thành chuyến công tác dài một tháng cũng đã trở về nhà. Nhưng khi hắn mở cửa bước vào, người mà hắn nghĩ đã đứng sẵn trước cửa mừng hắn trở về.. ấy vậy mà không xuất hiện.
"Trác Nghi, cô đâu rồi?"
"Trác Nghi, mau trả lời tôi đi."
"Cô có ở trong nhà không?"
"Trác..."
Âm thanh ngưng bặt như bị cắt đoạn, Tiệm Viễn trừng mắt nhìn cả người Trác Nghi nằm bất động trên sàn, hô hấp trên người hắn dường như ngừng lại.
"Chuyện gì xảy ra thế này, Trác Nghi, cô làm sao thế? Đừng hù dọa tôi. Mau, mau tỉnh lại."
Tiệm Viễn đỡ lấy người Trác Nghi, phong thư trên tay cô liền cứ thế trượt xuống đất.
Tiệm Viễn cuống cuồng gọi cấp cứu, đến khi đảo mắt nhìn lại liền khom lưng nhặt phong thư kia lên, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.
Trong đó, có một tờ đơn ly hôn đã có chữ kí của Trịnh Trác Nghi, một tờ bệnh án của Trịnh Trác Nghi, cùng một lá thư do chính tay cô viết.
Nét 乃út hơi nghiêng, vài chỗ dường như không làm chủ được 乃út lực, có dấu hiệu giấy của lá thư kia trong lúc viết đã bị ngòi 乃út chọc thủng.
"Tiệm Viễn, lần cuối em gọi anh là chồng, chính là trước khi viết lá thư này.
Đơn ly hôn em đã kí, ngay từ giây phút này đây, anh rốt cuộc cũng đã được tự do rồi, anh có thấy vui không?
Tin nhắn ngày hôm đó em không hề đùa anh, em vốn dĩ sắp ૮ɦếƭ thật rồi, căn bệnh quái ác này, có muốn chạy chữa cũng hoàn vô dụng mà thôi.
Đã có lúc em mơ tưởng rằng anh từng có thời khắc yêu em, cho dù là một phút thoáng qua, nhỏ nhặt nhất, không đáng kể nhất, chỉ cần nghĩ đến đó, em lại cố gắng hơn một chút, gần anh hơn một chút.
Nhưng đến cuối cùng lại vỡ lẽ ra, anh vốn chưa hề yêu em.
Hóa ra là em tham lam, là em tự mình mê muội, u mê đến mức không phân biệt được đúng sai phải trái, ngay cả khi ánh mắt anh không hề hướng về em, em vẫn ngu ngốc đứng sau lưng anh, một mực trông chờ anh quay đầu lại với em một lần.
Anh nói xem, ai có thể đợi một người đến mãi mãi?
Em không làm được điều này, bao dung của em đủ lớn, nhưng không phải là vô tận. Khi chứng kiến tận mắt người chồng của mình lăn lộn cùng một người phụ nữ lạ lẫm khác, lòng bao dung của em không còn nữa.
Tim em, cũng vội vỡ nát mất rồi!
Ngày hôm ấy em dành hết dũng khí van cầu anh đừng đi, nhưng thứ nhận lại chính là cơn tức giận đến ngang tàn của anh, anh rời bỏ em, đi đến bên cạnh người tình mới, trẻ hơn, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn em rất nhiều lần.
Anh khiến em yêu anh đến mức không còn một chút tự trọng này, đến bây giờ lại nhẫn tâm giáng cho em một bản án tử hình nặng nề đến như thế.
Anh không vì em, không vì cái gia đình này.
Tiệm Viễn, người em luyến tiếc nhất trên cuộc đời này chính là anh, yêu anh nhất, hận... cũng là hận anh nhất. Người ta nói những thứ không có được mới chính là những thứ đẹp nhất, anh là vầng sáng duy nhất của đời em, cũng là người mà em vĩnh viễn cũng không với tới nổi.
Hết cách rồi, suy cho cùng là do em tham lam, tự buộc chân mình vào mối quan hệ này, sau đó lại trông chờ, rồi lại ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn từ lúc nào cũng không hề hay biết.
Thế cho nên mới nói, ngay từ đầu, em vốn là kẻ thua cuộc, thua cả chính mình, cả sinh mạng này, hết thảy đều thua sạch.
Người gặm nhắm nổi đau thất bại trong ván cược ái tình này, vĩnh viễn là em.
Tiệm Viễn, trái tim cùng tình cảm của em luôn kí gửi nơi anh.
Nhưng tiếc quá, khi anh chưa kịp nhìn đến nó, nó đã ૮ɦếƭ trẻ.
Mà người mang trái tim đó, cũng đã không còn."
Hai mắt Tiệm Viễn ửng đỏ, nhưng đến khi hắn liếc mắt đến tờ bệnh án kia, đồng tử trong mắt Tiệm Viễn khẽ co lại.
"Bệnh nhân Trịnh Trác Nghi, u não thời kì cuối."