Truyện Hay - Thảo Pea 002 - Chương 44

Tác giả: Thảo Pea

"Sắt Sắt, nay em học cả buổi tối hả?"
Giọng nói trầm trầm, ấm áp của Trịnh Từ Dương truyền từ đầu dây bên kia sang. Làm Triệu Mạnh Sắt khẽ nhếch khoé môi nhỏ, nở một nụ cười vui vẻ sau một ngày dài mệt mỏi. Cô trả lời hắn.
"Ừ... Nhớ em rồi hả?"
Trịnh Từ Dương nghe vậy, nụ cười càng đậm hơn. Hắn cười tươi roi rói mà mau mồm, mau miệng nói to.
"Đúng rồi, đúng rồi, nhớ em ૮ɦếƭ đi được ấy!"
Triệu Mạnh Sắt phì cười, nói vài câu tạm biệt với Trịnh Từ Dương rồi tắt máy. Cô ủ rũ bấm 乃út, vội vã viết bài. Chỉ cần nghe giọng nói của hắn, đã như được truyền thêm năng lượng mạnh mẽ.
Nếu không, cô có lẽ đã ngủ gục ngay tại đây. Cô là một kẻ rất rất không kiên nhẫn, thế nhưng ở cùng một chỗ với người như Trịnh Từ Dương. Sự kiên nhẫn tăng lên gấp bội.
Triệu Mạnh Sắt nhớ tới dáng vẻ vội vàng chạy tới ôm chặt lấy cô mỗi đêm cô đi học về muộn. Hắn cất áo và cặp cho cô, rồi reo lên.
"Bà xã của anh đi học về rồi. Mệt không? Anh đấm lưng mát xa cho nha?"
Nghĩ tới dáng vẻ nịnh nọt đủ kiểu của hắn là Triệu Mạnh Sắt không kìm được mà mím môi cười.
Được thôi! Cố gắng học tốt để về với ông xã nào...
[...]
Trời đã tối mịt, nhưng cô gái nhỏ vẫn còn lang thang trên phố đông người qua lại. Triệu Mạnh Sắt rẽ vào một shop thời trang nam giới, định mua vài chiếc áo sơ mi trắng.
Cô dừng lại trước chiếc áo nam màu trắng, đi qua biết bao nhiêu màu áo. Cô vô cùng loay hoay, vốn dĩ Trịnh Từ Dương mặc màu nào cũng đẹp nhưng lại ma mị tới cùng.
Chỉ có màu áo trắng là vẻ ôn nhu, thanh nhã tuyệt vời ở hắn được bộc lộ rõ nhất.
"Bạn muốn mua loại này cho người yêu ạ? Chỗ mình có nhiều kích cỡ khác nhau, bạn chọn size bao nhiêu?"
Đây là lần đầu tiên Triệu Mạnh Sắt mua đồ cho người khác. Nên chợt nhận ra bản thân không biết size áo của hắn là bao nhiêu. Im lặng một hồi, cô bỗng nhiên nhận ra một điều. Lập tức ghé đầu vào tai cô gái kia.
"Cho mình mặc thử được chứ?"
Cô gái kia nghe vậy lập tức ngây người, lát sau mới bừng tỉnh mà lúng 乃úng gật đầu, chỉ tay về phía dãy phòng thay đồ. Vành tai Triệu Mạnh Sắt đỏ bừng, vội vàng nhận lấy vài chiếc áo rồi đi thử đồ.
Cô từng mặc qua áo của hắn chắc hẳn cũng sẽ tìm được size áo phù hợp. Nhưng mà... Thật là ngượng ૮ɦếƭ mất!
Chọn được chiếc áo ưng ý, Triệu Mạnh Sắt liền tính tiền và rời đi. Vừa ra khỏi shop tiếng điện thoại quen thuộc vang lên. Cô bắt máy mà cười thầm.
"Em chưa về à? Anh thấy giờ tan học của em cũng qua lâu rồi mà."
Triệu Mạnh Sắt nín cười, giọng nói lo lắng của hắn làm cô muốn chọc ghẹo một chút. Cô ho nhẹ, giả bộ nghiêm túc, cao giọng nói.
"Làm sao? Giờ anh còn quản cả giờ giấc sinh hoạt của tôi rồi cơ à, giỏi nhỉ! Anh tin tôi đá anh ra khỏi nhà tôi không?"
Trịnh Từ Dương nghe vậy, không dám cãi nửa câu. Lập tức xuống nước, nhẹ nhàng giải thích.
"Không có, tại anh lo bà xã anh bị ức Hi*p thôi. Hay anh đón em nhé?"
Triệu Mạnh Sắt đứng đợi taxi, cười rồi nói không cần. Chưa kịp nói tiếp thì bắt gặp sống lưng quen thuộc của ai đó phía xa xa. Cùng với gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nào đó.
Tình Thiên?
Nhìn tình cảnh của hai người họ đứng cạnh nhau có vẻ là đang tranh cãi. Dạ Thiên Minh cùng Tình Thiên đang đi sang đường, thế nhưng cô ta hất tay anh. Quay đầu mắng mỏ anh gì đó với đôi mắt đỏ hoe.
Dạ Thiên Minh nhăn mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích. Tay anh bắt lấy cánh tay Tình Thiên, nhưng lại bị cô tay phũ phàng hất ra. Nước mắt cô ta giàn rụa, hai kẻ bọn họ cãi vã ngay giữa đường.
Triệu Mạnh Sắt cười nhạt, đúng là chẳng ra làm sao. Cô định bắt taxi đi về, mặc kệ họ. Nhưng nhìn đèn đỏ đã được chuyển xanh, mặt cô lập tức tối lại.
Triệu Mạnh Sắt hét lên.
"Ê Dạ Thiên Minh, Dạ Thiên Minh đèn xanh bật rồi kìa..."
Cô gào lên, anh ở phía xa xa hình như cũng nghe được liền quay sang hai bên tìm kiếm nhưng chẳng thấy một ai. Cô nhìn rõ chiếc xe tải to lớn đang lao như điên đến trước mặt Dạ Thiên Minh.
૮ɦếƭ tiệt! Tài xế say sỉn à? Triệu Mạnh Sắt gào to hết cỡ nhưng hai người họ như bị điếc vậy. Thấy chiếc xe to lớn đã ngày một gần, cô không thể đứng yên một chỗ như này được.
Triệu Mạnh Sắt ném mọi thứ trên tay xuống, chạy như tên bắn ra đường. Cánh tay cô giơ lên, cố gắng hết sức đẩy mạnh Dạ Thiên Minh ra. Để cả hai cùng thoát nạn...
Rốt cuộc... Không kịp rồi!
Tiếng xe ngày một lớn... Hoà lẫn với tiếng va đập.
Triệu Mạnh Sắt nằm bệt xuống đường, vũng máu dưới thân cô vẫn chảy không ngừng. Dạ Thiên Minh bị đẩy ngã xuống đường, trợn mắt nhìn cô gái nhỏ nằm trong vũng máu. Anh hét lên thất thanh.
"Sắt Sắtttttt..."
Trịnh Từ Dương ở đầu dây bên kia hình như cũng nghe được, lập tức rối rít kêu.
"Bà xã, bà xã... Em sao vậy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc