"A... Khoé miệng tỷ kìa"
Triệu Mạnh Sắt a lên một tiếng, gương mặt xinh đẹp nhăn chặt lại. Xoay người Trịnh Từ Dương sang một bên, tự mình xem xét. Hắn ngoãn ngoãn cúi đầu xuống cho cô nhìn.
Gương mặt góc cạnh của hắn loáng thoáng ý cười. Mặc dù vậy nhưng mặt cô vẫn không ngừng chuyển xanh sang đỏ, rồi lại trắng. Rốt cuộc cũng gầm nhẹ.
"૮ɦếƭ tiệt! Mặt Đại tỷ còn bị xước xung quanh hết cả rồi này."
Khoé môi hắn tróc hẳn một miếng da, máu cũng ló đầu hẳn một đoạn. Trên mặt lấm tấm vết tích sau trận vật lộn ban nãy. Triệu Mạnh Sắt chạm nhẹ vào khoé môi hắn suýt xoa.
Trịnh Từ Dương nhếch môi, hơi thở thơm mát của cô phả vào khoang mũi hắn. Dễ chịu vô cùng, giá mà...
Ý nghĩ vừa loé lên trong đầu, hắn lập tức muốn thực hành mau.
Trịnh Từ Dương nhanh như cắt cúi đầu xuống, làm Triệu Mạnh Sắt giật nảy mình. Gương mặt hắn gần cô trong gang tấc, hơi thở ấm nóng làm gương mặt cô tê dại.
Cô luống cuống không biết chuyện gì thì hắn đã đứng thẳng người dậy trong nháy mắt. Nhưng gương mặt vẫn không có chút đứng đắn nào hết.
Mặt cô nóng ran ran, bờ môi mỏng man mát của hắn chạm tới chóp mũi của cô. Mơn man, ấm áp, ngọt ngào... Mọi dư vị đều tràn đến xâu xé trái tim cô.
Ngớ người một hồi, mới chộp lấy tay hắn kéo đi một cách тһô Ьạᴏ. Cô trợn mắt trừng hắn, mắng.
"Biến thái..."
Vốn dĩ mà muốn hôn cô một cái cơ, nhưng mà sợ cô nhai đầu hắn nên bất đắc dĩ mới chỉ dám như vậy thôi.
Trịnh Từ Dương nhe răng cười haha, nhìn chằm chặp cái tai nhỏ hồng hồng của cô gái này. Hắn ngoan ngoãn đi theo cô tới một cửa hàng tạp hoá.
Triệu Mạnh Sắt bước vào kiếm cho hắn một chút bông gạc và nước sát trùng. Lúc đứng ở quầy thu ngân, mặt cô cũng không mấy vui vẻ, Trịnh Từ Dương thì bĩu môi liếc mắt sang nhìn cô vẻ đáng thương lắm vậy.
Nhìn như cặp đôi đang giận dỗi, gương mặt hắn còn chi chít vết thương. Y hệt chàng trai cứng cổ đi đánh lộn bị bạn gái bắt gặp. Chị gái tính tiền cho cô, cũng không chịu nổi mà phì cười.
"Phì... Chị không nghĩ tình yêu tuổi học trò đáng yêu vậy đâu nha. Cô gái à, bạn trai em cũng có vẻ rất thành tâm hối lỗi rồi đó..."
Chị gái mỉm cười đầy trìu mến, làm cô bất giác ngượng ngùng không để đâu cho hết. Trịnh Từ Dương cười càng đậm hơn, ngoan ngoãn gật gật đầu với chị gái thu ngân.
Triệu Mạnh Sắt rối rít cảm ơn, rồi xoay người chạy nhanh khỏi cửa hàng tạp hoá. Trịnh Từ Dương cảm ơn chị gái rồi cũng nối gót cô rời đi.
[...]
"Sẽ hơi đau nhé..."
Triệu Mạnh Sắt run run tay cầm bông chấm nhẹ lên khoé miệng gã. Vừa chạm khẽ xuống một cái, Trịnh Từ Dương như vừa bị nguồn điện mạnh mẽ chạy qua người, giật nảy mình mà la toáng lên.
"A... Đau quá, aaa đau ૮ɦếƭ tôi mất..."
Trịnh Từ Dương suýt xoa, miệng lèm bèm. Khoé mắt rơm rớm hơi sương, làm Triệu Mạnh Sắt như chột dạ. Có lẽ lúc đó cô dùng sức hơi mạnh, lỡ làm hắn đau rồi. Cô luống cuống, gương mặt lộ rõ vẻ có lỗi.
"Em xin lỗi... Xin lỗi, đau lắm à?"
"Ừ... Đau lắm ý!"
Trịnh Từ Dương sụt sịt mũi, bỏ tay ra khỏi miệng. Ánh mắt ngập nước nhìn cô, đôi môi nhỏ mím chặt lại. Nhìn đến là tội, cô thấy hắn vẫn nhăn chặt mày lên vì đau.
Triệu Mạnh Sắt cúi xuống, gần sát mặt Trịnh Từ Dương vô cùng. Mùi hương thơm mát quen thuộc quanh quẩn sống mũi hắn, vô cùng thoải mái, dịu dàng. Cô khẽ chu môi, thổi nhẹ vào vết thương hắn.
Cứ kiên nhẫn thổi, đợi tới khi lông mày hắn dãn ra. Ai ngờ Trịnh Từ Dương vẫn nhăn chặt một hồi lâu, nhưng khoé môi đã cong tới tận mang tai.
Triệu Mạnh Sắt như phát bực cô tức giận thổi mạnh một cái, da mặt hắn tê rần rần.
"Đại tỷ có thể nghiêm túc một chút không? Cái đồ giả vờ giả vịt này..."