"Các ngươi hãy nghe rõ đây... Công chúa sẽ trưởng thành, trở nên duyên dáng, và được mọi người yêu mến. Nhưng... Trước sinh nhật lần thứ mười sáu, ngón tay của công chúa sẽ đâm vào máy quay sợi... và ૮ɦếƭ!"
Tiếng cười vang vọng đầy kinh hoàng của Tình Thiên vang lên khắp khán phòng. Mang đến cảm giác ớn lạnh tới tận óc, làn váy dài đen tuyền bay bay theo mái tóc xoã.
Triệu Mạnh Sắt vẫn đứng trong phòng nhíu đôi mày nhỏ, cô nghe rõ mồn một tiếng cười kinh dị ấy...
Trước ánh mắt bàng hoàng đầy sợ hãi của vua và hoàng hậu, bà ta 乃úng tay liền một phát mọi bóng đèn vụt tắt... Bóng đen bao chùm lên không gian đầy nghẹt thở...
Biểu hiện cho tương lai đen tối đang chờ đón nàng công chúa bé bỏng.
"Tinh"
Đột nhiên đũa phép của bà tiên cuối cùng bỗng phát sáng. Mọi người ồ lên nhận ra còn một điều ước cuối cùng dành cho nàng công chúa nhỏ. Lúc này ai rồi cũng hi vọng sẽ có điều tốt đẹp nào đó xảy đến với cô.
Bà tiên phất cây gậy phép và chậm rãi nở nụ cười.
"Công chúa đáng yêu, nếu lời nguyền độc ác của mụ phù thuỷ làm cho ngón tay con bị kim của máy quay sợi đâm trúng, thì tia hi vọng vẫn còn ở món quà thứ 3 mà ta ban cho con"
"Không phải là cái ૮ɦếƭ mà chỉ là giấc ngủ say, đó là số phận được báo trước của con. Ở trong giấc ngủ con sẽ tỉnh dậy bởi nụ hôn của tình yêu đích thực, bùa chú sẽ bị phá vỡ..."
[...]
Nhưng vua cha vẫn lo cho mạng sống của con gái mình, nên đã ra sắc lệnh rằng mọi khung quay sợi trong vương quốc đều phải bị đốt bỏ hết.
Thế nhưng, chuyện gì sẽ tới thì cũng sẽ tới. Tới ngày sinh nhật thứ 16, công chúa Aurora cũng đã trở thành một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, được mọi người yêu quý.
Ngày hôm đó mọi người trong lâu đài đều bận rộn chuẩn bị bữa tiệc lớn, một mình nàng lang thang trong cung điện của mình.
Dạ Thiên Minh vừa dứt lời dẫn truyện, thì cùng lúc ánh đèn sân khấu lại bật sáng. Trịnh Từ Dương bước ra bên ngoài, khuôn mặt hoàn hảo cùng nụ cười toả ra những tia nắng dịu dàng nhất trần gian làm ai cũng ngây người mà ngắm nhìn.
Triệu Mạnh Sắt ngồi bên trong dõi mắt nhìn bóng hồng đang lấp ló trên sân khấu.
Đến lúc cao trào nhất là ngay trước mặt công chúa Aurora đột nhiên từ đâu xuất hiện một chiếc máy quay sợi với chiếc kim nhọt hoắt loé sáng, mọi người đều nghẹt thở.
Trịnh Từ Dương giơ cánh tay gầy trắng nõn định chạm tới, thế nhưng nhớ tới lời vua cha rặn không nên chạm vào những thứ lạ mặt. Nàng lập tức rụt tay lại.
Nhưng tiếng nói ở đâu khe khẽ vang lên như muốn thôi miên tâm trí công chúa nhỏ.
"Chạm vào... Mau chạm vào nó đi... Chạm vào đi..."
Giọng nói ấy là của Tình Thiên, cô phù thuỷ độc ác đứng cạnh người dẫn truyện Dạ Thiên Minh đang nhếch môi cười.
Sau đó là tiếng thét kinh động cả một vương quốc, Trịnh Từ Dương ngã xuống sàn đầy đau đớn.
Ánh mắt tiếc thương của mọi khán giả làm Triệu Mạnh Sắt không khỏi hả hê. Quả nhiên kĩ thuật diễn suất của Đại tỷ quá đẳng cấp.
Cả vương quốc đều rơi vào trạng thái ngủ say...
[...]
Triệu Mạnh Sắt hít dài một hơi, chàng hoàng tử đứng bật dậy. Nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt sắc bén của cô như mang đến cơn gió ấm áp nhất.
"Sắp rồi... Hoàng tử Philip đến tìm công chúa Aurora ngay đây."
Lúc cô bước ra ngoài sân khấu phát sáng, tiếng nói quen thuộc của ai đó vang bên tai:
Hoàng tử đến vương quốc nọ, bất ngờ thay nơi này như một vùng đất bị bỏ hoang. Không có lấy một người ở, chàng dũng cảm đến đây khám phá. Lúc này khắp nơi đều là một màu xám ảm đạm.
Đột nhiên Tình Thiên xuất hiện trước mặt cô, cô ấy với gương mặt xinh đẹp quỷ dị cùng nét tà ác không thể dấu nổi. Triệu Mạnh Sắt nhíu mày nhìn về phía mụ phù thuỷ. Bà ta bật cười.
"Nhóc con, ngươi đã đến đây thì không thể trở về... Hãy trả giá cho sự tò mò cá nhân ngươi, nó sắp mang đến cho ngươi cái ૮ɦếƭ!"
Vừa dứt lời, xung quanh Triệu Mạnh Sắt xuất hiện rất nhiều dây gai đen ngòm, cô không hoảng loạn, cầm kiếm nhẹ múa vài đường kiếm để cắt đứt mấy mảnh giấy sơn mực đen một cách nhẹ nhàng.
Nhưng dưới con mắt của khán giả, mọi hành động của cô là vô cùng dũng cảm và mạnh mẽ. Tình Thiên rút cây kiếm không biết ở đây ra, lao về phía Triệu Mạnh Sắt, hai cô gái múa đao múa kiếm trên sân khấu.
Một là chính nghĩa, một là phản diện. Theo kịch bản cổ tích, chính nghĩa luôn thắng. Hoàng tử Sắt Sắt đâm nhát kiếm kết thúc xuyên qua trái tim mụ phù thuỷ cũng là lúc tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên rồm rộ.
Tiếng thét dài của Tình Thiên vẫn vang vọng trong tai. Cô rút kiếm ra ném xuống đất rồi chậm rãi bước về phía toà lâu đài tráng lệ nhưng được bao phủ bởi mây mù xám xịt.
[...]
"Công chúa, nàng thật xinh đẹp!"
Triệu Mạnh Sắt liếc nhìn Trịnh Từ Dương nằm trên chiếc giường rộng lớn trải đầy hoa hồng. Gương mặt thanh tú xinh đẹp với chiếc mũi cao và đôi mày đầy đặn của hắn làm cô bị cuốn hút.
Triệu Mạnh Sắt cầm lấy cánh tay vừa trắng hơn mình lại vừa thon hơn mình. Cô nhẹ giọng nói, rồi mím môi cúi xuống.
"Xin phép nàng, cho ta đặt một nụ hôn lên đôi môi hoa hồng."
Câu nói sến súa từ miệng mình làm cô muốn nhổ ra ngay lập tức. Mấy cái đứa viết thoại chắc phải fan cứng ngôn tình lãng mạn.
Đôi môi ấm áp của cô khẽ chạm xuống xuống.
Môi chạm môi.
Ngọt ngào...
Trịnh Từ Dương nhếch môi đầy thoả mãn. Ta đây đã đợi ngày này lâu lắm rồi đấy.
Triệu Mạnh Sắt cúi người xuống nhưng phía trên lại vang lên tiếng gió bén nhọn sắc bén như dao. Cô hoảng hồn ngẩng đầu nhìn thì lập tức ngây người...
Chùm đèn thuỷ tinh sáng lấp lánh đang rơi từ trên cao, nơi đáp xuống là ngay trước mặt cô. Chưa kịp hoàn hồn thì mọi người đã thét lên.
"Chạy ra khỏi đó, mau lên..."