[Phân vai vở kịch được bình chọn nhiều nhất "Công chúa ngủ trong rừng"]
[Công chúa: Trịnh Từ Dương]
[Hoàng tử: Dạ Thiên Minh]
"Phụt... Hahaha..."
Triệu Mạnh Sắt chỉ tay lên bảng rồi lập tức phì cười. Mặc kệ những ánh mắt đằng đằng sát khí đặt lên người mình, cô vẫn đập đập bàn mà cười nắc nẻ. Học sinh lớp cô toàn người mặn mòi... Cười ૮ɦếƭ mất!
Nhưng ai nói là không được? Đại tỷ nhà cô mà làm công chúa, thách ai dám xinh đẹp hơn đấy... Nhưng rồi đột nhiên như nghĩ tới điều gì, cô liền hô to làm ai nấy trong lớp đều nghe rõ mồn một.
"Hình như Công chúa ngủ trong rừng cũng có cảnh hôn..."
Cả lớp đều ngoái cổ lại nhìn hai chàng nam thần lớp mình. Những ánh mắt nảy lửa ấy làm da mặt Đại tỷ cùng Dạ Thiên Minh dần dần đổi màu. Gã hung thủ to mồm thì đã gục mặt xuống bàn, cười đến nỗi hai bả vai run bần bật.
Cô giáo trên bục giảng đập thước kẻ xuống bàn. Ánh mắt dưới cặp kính vẫn không rõ biểu cảm nên nhìn thật nghiêm khắc biết mấy.
"Trật tự nào! Có ai có ý kiến gì nữa không?"
Quả nhiên chỉ chờ giây phút này, hai chàng trai như nước với lửa lập tức đứng bật dậy. Cùng đồng thanh cao giọng mà lên tiếng.
"Em phản đối!"
Triệu Mạnh Sắt ngẩng đầu, cùng với mọi người lập tức nín thở chờ đợi sự việc sắp tới. Cô giáo ho khan vài tiếng vì ngượng ngùng trước mọi ánh mắt đang đổ xô về phía mình, mà hắng giọng hỏi.
"Lí do?"
"Em không thích đóng cặp với người như cậu ta..."
Sở dĩ Trịnh Từ Dương cũng định trả lời câu đó trước, thế nhưng Dạ Thiên Minh lại giành nói trước. Đành tức tối quay sang lườm anh cáu kỉnh trả treo.
"Người như cậu ta là có ý gì?"
Tia lửa điện phát ra từ tròng mắt hai người họ giao nhau phát ra tiếng sẹt sẹt. Triệu Mạnh Sắt nhíu chặt mày, ngồi gần hai gã này mà sau gáy bốc cả khói... Cuối cùng Dạ Thiên Minh tức tối gằn một câu.
"Cuối cùng thì em xin rút ra khỏi cái hoạt động này... Xin lỗi cô và các bạn."
Rồi anh ngồi phịch xuống ghế, hoả mù bay tứ tung. Trịnh Từ Dương liếc mắt nhìn Dạ Thiên Minh, định đáp lại y hệt lời hắn. Cơ mà đột nhiên ánh mắt đập phải người cô gái vẫn đang ngồi ỳ trên ghế.
Trịnh Từ Dương nhếch môi, chỉ chỉ con mèo nhỏ trước mặt mà nói.
"Nếu bạn học Dạ không muốn tham gia hoạt động nữa thì vai Hoàng tử em xin đề cử bạn Triệu Mạnh Sắt..."
[...]
Triệu Mạnh Sắt trừng mắt nhìn Trịnh Từ Dương, tay cô cầm cuốn kịch bản dày cộm. Hắn liền nhét miếng bánh mì vào miệng cô rồi phì cười.
"Hoàng tử Sắt Sắt không muốn đóng kịch với đại tỷ à?"
Triệu Mạnh Sắt bĩu môi xì một tiếng, nhưng lại lắc lắc đầu. Muốn lười biếng lắm cơ mà lại bị ép học thuộc cả đống chữ thế này thì ai mà cam chịu. Cô nhai nhồm nhoàm miếng bánh mì trong miệng, lướt qua một vài trang kịch bản.
Nghe tiếng thở dài đầy ai oán của ai kia, Trịnh Từ Dương quay đầu mà mỉm cười bất đắc dĩ. Hắn ghé đầu dựa vào vai cô, mái tóc xám tro cọ qua làn da nhạy cảm làm cô nhột nhột.
"Tỷ cũng thật lắm trò... Dỗi hơi đi nhận thêm việc, chán ૮ɦếƭ!"
Than vãn đủ rồi, Triệu Mạnh Sắt liền há miệng thật to cho Đại tỷ nhét đồ ăn vô miệng. Mứt dâu còn dính trên ngón tay trỏ, cô há miệng ngậm lấy, ʍúŧ một miếng. Khiến Trịnh Từ Dương như bị điện giật mà rút vội ngón tay ra.
Hai tai hắn đã đỏ bừng vừng, cảm giác mềm mại cùng hơi thở ấm nóng của cô vẫn còn vương lại nơi đầu ngón tay. Da đầu hắn vẫn còn tê dại thì Triệu Mạnh Sắt đã lập tức há miệng lần nữa đòi hỏi đồ ăn.
Hắn cầm hộp đồ ăn đẩy luôn cho cô, tai vẫn đỏ lựng.
"Tự ăn đi! Lớn rồi mà có phải con nít nữa đâu..."
Hết Phần 1