Truyện Hay - Thảo Pea 002 - Chương 25

Tác giả: Thảo Pea

Triệu Mạnh Sắt nhăn chặt mày lại, nặng nề hé mở đôi mi dài. Trước mắt cô liền hiện ra hình ảnh trần nhà trắng phau lạ lẫm vô cùng.
"Mẹ cho sơn lại phòng mình từ bao giờ vậy?"
Cô nghĩ thầm, nhưng lại cảm giác được có áp lực đặt trên eo, mới quay đầu sang bên. Bốn mắt nhìn nhau...
Bàng hoàng với đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh đang trực diện với bản thân. Cô như vừa rớt xuống mười tám tầng địa ngục, còn nghe rõ tiếng trái tim mình rơi cái "bẹp"...
Triệu Mạnh Sắt trợn mắt há mồm, ngơ ngác đến nỗi chưa thốt ra nổi một lời nào. Thì Dạ Thiên Minh đã mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai ấy đã đủ nghiêng nước nghiêng thành nhà cô rồi đấy.
Mặt cô ngây dại trong phút chốc, đôi mắt lấp lánh nhìn anh không chớp lấy một cái. Tiểu Minh đẹp trai quá trời quá đất... Mái tóc đen tuỳ tiện xoã xuống gối cùng với cần cổ trắng nõn, càng quyến rũ đến mê người.
"Anh làm em tỉnh giấc à?"
Câu nói trầm ấm quen thuộc vang đến tai, làm Triệu Mạnh Sắt bừng tỉnh, vô thức sờ sờ khoé miệng xem có rớt miếng nước bọt nào không. Cái hành động khiếm nhã khi nãy khiến cô có chút chột dạ. Giả vờ ngáp một cái, cô mới nói.
"Không, tôi cũng vừa mới tỉnh... À, nay còn phải đi học..."
"Xuống lầu ăn cơm, anh đưa em cùng đi."
Như gặp thời Triệu Mạnh Sắt lập tức nhảy xuống giường, chạy vội vào nhà vệ sinh. Mặt cô đỏ bừng bừng, hai má nóng như thiêu như đốt. Cô nhìn con nhỏ trong gương.
Chắc Dạ Thiên Minh chưa biết lúc anh ngồi dậy, một hàng cúc áo liền bị bung gần nửa. Thấy hết rồi... Thấy hết rồi...
Ngượng ૮ɦếƭ đi sống lại quá, Triệu Mạnh Sắt đánh mạnh hai bên má. Không ngừng tự nhủ \'nhất định không để sắc đẹp mê hoặc, nhất định không để sắc đẹp mê hoặc\'...
Ngố ૮ɦếƭ được!
[...]
Cô ngái ngủ bước xuống cầu thang, đôi mắt lờ đờ vẫn đặt lên đôi dép thỏ con xinh xắn. Đến phòng ăn, cô ngước mắt nhìn chàng trai tao nhã đang ăn bữa sáng, từng động tác của ai kia đều làm trái tim cô như muốn vỡ vụn.
૮ɦếƭ tiệt! Không phải hắn ta bỏ bùa cô đấy chứ? Não cô dần mất kiểm soát với hành vi của mình rồi. Nhưng tiếng động phát ra từ chiếc bụng đáng thương làm cô bừng tỉnh.
Triệu Mạnh Sắt ngồi vội xuống một ghế trống, lập tức vài cô hầu nhỏ tuổi bưng đồ đến cho cô. Hình như cô không nhầm thì ánh mắt sắc bén hơn đao kiếm giang hồ của các cô gái đó là đặt lên người cô? Gì? Oan ức vậy...
Mà thôi kệ, lấp cái bụng trống rỗng vẫn tốt hơn. Cầm nĩa lên cắt một miếng bánh mì chấm sữa, bỏ vào miệng nhai một cách đầy hưởng thụ. Nhưng chưa đầy một phút cô lập tức tái mặt.
Triệu Mạnh Sắt lập tức phun hết ra mà gào lên.
"Sữa qq gì mà mặn chát thế này??? Cho cả hũ muối vào hả trời?"
Dạ Thiên Minh đột nhiên lo lắng, ngẩng đầu lên hỏi han.
"Sao lại thế, sữa anh uống đâu mặn đâu?"
Triệu Mạnh Sắt trừng mắt với Dạ Thiên Minh, mặt cô tối sầm như bầu trời trước cơn giông tố.
"Húp chén của tôi thử xem nó có ngọt không?"
Dạ Thiên Minh đặt dĩa trên tay xuống. Anh khẽ lau khoé miệng, rồi mới gọi tên hai người nào đó.
"A Cữu, A Cửu... Ra đây thiếu gia hỏi."
Hai cô gái sinh đôi còn nhỏ tuổi, với gương mặt cũng xinh xắn vô cùng bước từ trong nhà bếp ra. Họ rụt rè hỏi thiếu gia cho gọi có việc gì. Dạ Thiên Minh cũng không quá khắt khe, mà bình thản nói.
"Các em cho lộn muối vô bát sữa của Sắt Sắt phải không?"
Đúng như cô đoán, cả hai đứa đều lắc đầu nguầy nguậy. Triệu Mạnh Sắt tức lộn ruột, cả đời cô đây là lần đầu tiên nếm thử một vị mặn chát như vậy. Đến giờ vẫn lưu lại cảm giác mặn mặn kinh khủng ấy nơi đầu lưỡi.
Anh nhìn sắc mặt thể hiện rõ sự điên tiết của Triệu Mạnh Sắt, lại kiên trì hỏi hai đứa nhỏ. Chúng nó vẫn kiên cường lắc đầu, cô cũng phát cáu. Độc ác đến thế là cùng, cô trừng mắt quát.
"Nếu không cho cả hũ muối vào đây, thì húp hết làm chứng cho bà đây xem!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc