"Đồ khốn..."
Triệu Mạnh Sắt bất lực đi ra từ phòng tắm. Trên người mặc bộ váy trắng đơn thuần, thanh thoát. Khoé mắt cô đỏ hoe đầy uất ức cùng uỷ khuất. Dạ Thiên Minh đặt tờ báo xuống, liếc mắt nhìn cô vẻ mặt đầy tán thưởng.
Triệu Mạnh Sắt không bước tới chỗ anh, ương bướng không chịu nhúc nhích. Cô muốn về nhà... Cô không muốn gặp tên điên điên khùng khùng này lần nào nữa đâu.
Dạ Thiên Minh Ϧóþ Ϧóþ trán, như đầu hàng với sự bá đạo cùng cực của cô gái ấy. Anh đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt cô.
Cô giật thót, vội vàng xoay nắm cửa nhà tắm. Định trốn trong đó đợi người đến cứu. Nhưng cánh cửa vừa hé mở, cả người đã bị ai nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Cô rùng mình mà vô thức quẫy đạp.
"Bỏ tôi ra! Anh muốn làm gì?"
Dạ Thiên Minh không nói một lời, đi về phía chiếc giường rộng rãi. Triệu Mạnh Sắt nổi hết gai ốc, sự sợ hãi cùng cực dựng lên đáy lòng. Cô hét thất thanh mà không ngừng gào khóc.
"Không... Thả ra, cút ra, thả tôi ra... Tôi không muốn, thả ra."
Triệu Mạnh Sắt khóc thét, cảm giác sợ hãi bao bọc lấy cô. Cô không muốn... Cô sợ lắm. Mẹ ơi, Đại tỷ ơi, cứu cô.
Dạ Thiên Minh đặt Triệu Mạnh Sắt xuống giường, da gà da vịt cô nổi lên hết cả. Cô ôm chặt lấy cổ anh không chịu xuống, mà không ngừng lắc đầu. Nước mắt dàn dụa chảy ra, thật nhục nhã, thật thống khổ.
Dạ Thiên Minh thở dài, nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi. Cảm xúc nóng giận khi nãy lần lượt bay đi đâu hết, chỉ còn lại cảm giác đau lòng. Anh ngồi xuống giường trước, đặt con nhóc vẫn đang khóc lóc ỷ ôi vào lòng.
Triệu Mạnh Sắt vẫn khóc hu hu, tựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, hết cắn bắp tay lại véo chân, gặm cằm. Dạ Thiên Minh đau khổ ôm chặt lấy cô, hôn khẽ lên trán. Mặc cho cô khóc, anh tựa đầu lên vai cô chậm rãi hỏi.
"Sợ anh lắm à?"
Cô không nói lời nào, vẫn không ngừng khóc, anh vòng tay ôm chặt eo cô mà nói tiếp.
"Mẹ anh hay mặc những bộ váy như thế này... Anh nhớ mẹ."
Nghe ngữ khí trầm ổn nhưng vẫn rõ ràng sự yếu đuối của Dạ Thiên Minh, Triệu Mạnh Sắt lập tức im bặt. Đây là lần đầu tiên cô thấy một Dạ Thiên Minh yếu đuối đến mức này. Hình như bác gái mất vào lúc cô ra nước ngoài...
Chắc lúc ấy chàng trai luôn tươi cười như anh phải đau đớn, tuyệt vọng lắm. Người mẹ mà anh luôn kính trọng, tôn thờ... Thật buồn. Cô sịt sịt mũi, xoa đầu anh.
Không hiểu sao mọi chuyện tổn thương mà anh gây ra, cô đều quên tiệt. Cô xoa xoa mái tóc đẹp của anh, khẽ bảo.
"Thế thì đáng ra tôi không nên bắt chước bác gái..."
Dạ Thiên Minh như con thú nhỏ, cọ cọ đầu vào vai cô. Anh cất giọng trầm ấm dịu dàng đến lạ lùng.
"Không! Em đẹp lắm..."
Triệu Mạnh Sắt im lặng, cô không muốn dập tắt những suy nghĩ của anh. Thế nên hai người cứ im lặng mãi một lúc lâu thật lâu. Lát sau, như trấn tĩnh lại cô đột nhiên nhíu chặt mày, vô tình buột miệng.
"Đừng nói là Tình Thiên cũng ở nhà anh nhé?"
Nghe tiếng nói sặc mùi chua từ miệng cô, anh vẫn nhắm mắt nhưng bật cười. Không để ý tới lời mỉa mai đầy dụ ý của cô, anh nói.
"Em ghen hả, đáng yêu thật đấy!"
Triệu Mạnh Sắt như bị chọc phải chỗ hiểm lập tức bật lại anh.
"Ghen cái đầu nhà anh!"