Trịnh Từ Dương vuốt vuốt mái tóc xám tro của mình khó hiểu nhìn Dạ Thiên Minh. Rồi hắn mím môi chớp mắt một cái, sự đáng yêu tột cùng ấy khiến ai nhìn cũng si mê hắn kể cả là con trai. Nhưng tất nhiên, Dạ Thiên Minh là ngoại lệ.
"Cậu thích tôi à? Sao lại gặp riêng một mình tôi?"
"Thích thì thế nào?"
Dạ Thiên Minh cười khẩy, nụ cười bá đạo của anh được di truyền từ Triệu Mạnh Sắt. Có thể lúc này trông anh rất gạ đòn, khiến người đối diện tức điên...
Thế nhưng Trịnh Từ Dương bị miễn nhiễm với sự khiêu khích kia. Hắn ta nở một nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời.
"Thế thì tốt quá rồi... Gu của tôi đích xác là cậu đấy."
Dạ Thiên Minh vẫn khoanh tay trước иgự¢, khuôn mặt hoàn mĩ của anh không hề thua kém Trịnh Từ Dương. Chỉ là khí chất thiếu chút ma mị, dụ hoặc so với hắn ta. Nhưng sự bá đạo, tràn ngập khinh thường kẻ khác thì lại có thừa. Anh thẳng thắn nói.
"Đừng giả bộ nữa... Tôi biết rõ cậu không phải gay."
"Dạ thiếu thật thẳng thắn."
Gương mặt trắng trẻo của Trịnh Từ Dương bỗng nhiên mất hết vẻ dịu dàng ban đầu. Hắn ngồi thẳng dậy, vuốt mái tóc xám tro của mình, sự tà ác, sắc bén nơi khoé mắt bất ngờ được lộ ra sau biết bao lâu kìm nén.
Hắn nhếch môi tạo một đường cong hoàn hảo, mang đến cái giá rét chưa bao giờ cảm nhận. Dạ Thiên Minh không bất ngờ trước thay đổi đột ngột của Trịnh Từ Dương, anh dò hỏi.
"Cậu tiếp cận Triệu Mạnh Sắt là có ý đồ gì? Tình Thiên thì sao?"
Nhắc đến hai từ Tình Thiên, Dạ Thiên Minh có chút chột dạ. Nhưng anh vẫn giữ được phong thái của người nắm giữ cuộc chơi. Trịnh Từ Dương nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích như là muốn nhìn rõ nội tâm của kẻ trước mặt.
"Tình Thiên à? Tôi đá cô ta rồi... Đồ con gái nhàm chán, dù gì cũng là đồ phế thải của Dạ thiếu..."
Chưa nói hết câu Trịnh Từ Dương bỗng có cảm giác khoé miệng bất ngờ đau nhói. Gương mặt hắn lệch sang một bên... Dạ Thiên Minh vậy mà đấm hắn, gương mặt anh nồng nặc sát khí. Anh kiềm nén khí tức trong người, gầm lên.
"Cẩn thận lời nói của Trịnh thiếu..."
"Ha! Ra thế... nếu Dạ thiếu còn tình cảm với Tình Thiên tiểu thư thì cứ việc tiến tới. Còn mèo con thì cứ để tôi nuôi..."
Trịnh Từ Dương nói xong liền đứng bật dậy, khoé miệng còn vương một giọt máu. Hắn bước thẳng ra khỏi quán cà phê, để lại một Dạ Thiên Minh bất lực không thể nói được lời nào. Anh đập bàn, cơn khó chịu không hiểu sao cứ hoành hành trong lòng anh.
"૮ɦếƭ tiệt!"
[...]
"Em đang đi đến ở siêu thị, sao thế? Nhớ em hả..."
Cô cầm điện thoại trên tay, nở nụ cười ngọt ngào hơn cả mật ong nguyên chất. Dạ Thiên Minh nắm chặt di động, nhưng vẫn bình tĩnh nói.
"Ừ... Nhớ em."
Triệu Mạnh Sắt nhíu mày, sao nghe ra mùi nguy hiểm nồng nặc quanh đây ta? Có phải cô lầm không? Nghĩ thế nào cô liền hỏi thế ấy.
"Anh nịnh bợ em đấy à, anh làm điều gì có lỗi với Triệu Mạnh Sắt phải không?"
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im bặt Dạ Thiên Minh trầm ngâm không nói. Anh đang nghĩ mình đã làm sai điều gì? Đã làm gì có lỗi với cô không?
Anh không biết, nhưng thâm tâm có cảm giác không mấy vui vẻ. Thấy Dạ Thiên Minh vẫn không nói gì, cô định nhắc nhở anh. Nhưng bỗng nhiên thấy Trịnh Từ Dương ở bên kia hành lang đang vẫy tay với cô.
"Đại tỷ..."
Cô buột miệng thốt ra, nhưng lại nhớ tới Dạ Thiên Minh có ác cảm với Đại tỷ. Thì định nói gì đó với anh, thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút. Triệu Mạnh Sắt nhíu nhíu mày... Người gì đâu mà dễ giận dỗi như vậy?
"Mèo con, em cũng đi siêu thị à?"
Trịnh Từ Dương chạy tung tăng từ bên kia sang bên này với cô. Hắn nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói đúng kiểu trong trẻo ngây thơ. Triệu Mạnh Sắt gật đầu, định trêu ghẹo hắn ta vài câu, thì nhìn thấy khoé miệng ai kia đã sưng đỏ. Cô gầm um trời.
"Đại tỷ bị đánh? Đứa nào? Đứa nào dám..."
Cô chạm nhẹ vào khoé miệng Trịnh Từ Dương mà xuýt xoa gương mặt tuyệt mĩ. Gương mặt cô bỗng nhiên thật gần... Hắn được dịp nhìn cô chăm chú...