“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Ninh Vân Lạc gượng cười bước ra khỏi phòng, cũng là lúc nhìn thấy mẹ Tân đã ngồi ở ngoài phòng khách. Bên cạnh bà có nhiều quyển album ảnh đồ sộ, vừa nhìn thấy cô bà đã cười cười đáp lại.
“Cũng không có gì, chỉ là sắp xếp đồ đạc trong tủ, lại tìm thấy nhiều thứ thú vị. Con có muốn xem không?”
Cô ngồi xuống cạnh bà, không hiểu sao lại có chút thoải mái, tự tại. Trăm mối tơ vò trong đầu cô cũng dần dần bị quên đi, cô vui vẻ gật đầu trả lời bà.
Chỉ cần như vậy mẹ Tân lập tức đặt vào lòng cô một đống album cả nhỏ lẫn lớn. Ninh Vân Lạc nhìn bà, lại nhìn những cuốn album trong tay không biết có nên mở ra hay không. Thì mẹ chồng đã từ tốn nói với cô.
“Là tập ảnh hồi bé của Thiệu Phong đấy, trong đó có rất nhiều ảnh con cũng biết.”
Ninh Vân Lạc cố quên đi nỗi buồn trong lòng, chậm dãi đưa tay dở từng trang một. Từ những tấm ảnh vừa chào đời cho tới ảnh đi mẫu giáo, tiểu học, trung học của anh đều có đủ, cơ những ảnh cô biết, nhưng có những tấm ảnh vô cùng mới mẻ.
Cô bất ngờ tới nỗi phải xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, bởi vì hồi bé Tân Thiệu Phong dễ thương vô cùng. Đây là lần đầu tiên cô thấy được những khía cạnh khác của anh như vậy.
Cứ nghĩ ngay từ khi sinh ra anh đã mang trên mình gương mặt lạnh lùng ấy. Nhưng không, chỉ kể từ khi lên trung học, sự đáng yêu ấy dần dần biến mất. Vậy mà anh cũng từng giống cô sao?
Ninh Vân Lạc mang một bụng ưu sầu giở từng trang album, những tấm ảnh này đều bị cô xem đến như sắp mòn mất. Nhưng rồi bỗng nhiên giở sang trang tiếp theo, bàn tay cô lập tức khựng lại mất năm giây.
Cô bé đứng cạnh anh hồi nhỏ này...
Tất nhiên là không phải cô, bởi vì phải lên trung học anh và cô mới gặp mặt nhau lần đầu tiên. Thế nhưng... sao cô lại có cảm giác giống giống cô ta?
Đáy lòng cô run lên một chút, có cảm giác lo sợ vô cùng. Ninh Vân Lạc cố lấy lại bình tĩnh, chỉ vào cô bé đứng bên cạnh anh và hỏi mẹ chồng.
“Mẹ, cô bé này là...”
“Là Ninh Lan đấy, trùng hợp phải không? Con bé vậy mà lại cùng họ với con nhỉ.”
Mẹ Tân cười vui vẻ, thoải mái đáp lời cô, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô. Từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô ta cô không thể nhầm lẫn vào đâu được.
“Hồi nhỏ, nó thân thiết với hai đứa con trai nhà ta lắm. Khi đó, con bé là hàng xóm thân thiết nên rất hay qua nhà mình chơi, chỉ là sau này lại chuyển đi đột ngột.”
“Là Ninh Lan, ngôi sao nổi tiếng trên tivi phải không mẹ?”
“Đúng rồi đó”
Ninh Vân Lạc hít một tràng khí lạnh, nhìn anh nắm tay cô ta và nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Biết là không nên, nhưng bản thân không kìm được mà nổi lên sự ghen tức mơ hồ không nói thành lời.
Cô vô thức đưa ngón tay về phía cổ tay của cô bé. Sự khó chịu lên tới đỉnh điểm, nhìn chiếc vòng dây đỏ có hình một con sư tử cô ta đeo. Gương mặt cô bỗng chốc đen lại như mây mù kéo tới.
Chẳng phải là chiếc vòng mà anh rất rất quý trọng sao? Cô vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên bắt gặp anh đáng nhau với đám học sinh lớp khác. Lúc đó trước mặt cô là một cuộc xô xát vô cùng đáng sợ.
Anh cũng nằm trong số đó, anh rất mạnh, đánh trả một cách tàn nhẫn vô cùng. Thế nhưng tất nhiên cũng lãnh không biết bao nhiêu cú đấm, cú đá của những đứa khác.
Nếu không phải cô nhanh trí la lên giáo viên tới, chắc Tân Thiệu Phong cũng thân tàn ma dại. Lúc đó máu me đổ xuống cũng không ít, anh lẻ loi ngồi xuống một chỗ tự mình xem xét những vết thương trên người.
Như xác nhận nó không quá nghiêm trọng, mới thoải mái thở dài một hơi. Nhưng lúc đó, cô không hiểu gì cả, chỉ thấy máu là mặt mũi đã tái nhợt hết cả.
Ninh Vân Lạc đi về phía anh, mới để ý đôi mắt lạnh lẽo quả nhiên là đặt lên người mình. Anh nhàn nhạt lên tiếng.
“Bạn học à, bạn rỗi hơi đến đây xem kịch quá nhỉ. Hình như cậu đã quên tôi từng nói rằng chuyện của tôi cậu đừng có xía mũi vào rồi mà nhỉ.”
Ninh Vân Lạc có chút thẫn thờ trước câu nói của cậu, nhưng không quá lâu mà mau chóng đáp lời.
“Thầy giáo nói tôi phải để ý đến cậu, tôi không phải người vô trách nhiệm.”
Ánh mắt lạnh lẽo của anh vẫn đặt lên người cô, oán khí ngày càng dày đặc. Khi đó cô cũng không biết ánh mắt đó là sao, nên vẫn thật thà bảo cậu.
“Để tôi xem vết thương cho cậu.”
“Không cần.”
Anh thẳng thừng từ chối, không chút do dự. Thế nhưng vết máu dài chảy ra từ vành tai, ở tay và cổ chân anh cô không thể nhắm mắt làm ngơ. Cô ngồi xổm, đưa tay cầm lấy cổ tay anh, vô tình chạm phải chiếc vòng màu đỏ có hình con sư tử nhỏ.
Tân Thiệu Phong như giật mình, lập tức đẩy mạnh vào vai cô. Dù là cơ thể bé con của cô đập mạnh vào tường một cách đau đớn, anh vẫn trừng đôi mắt đầy tia máu ấy nhìn cô.
“Đừng có chạm vào chiếc vòng đó. Tôi đã nói không cần, cậu bị điếc à? Đừng rỗi hơi nhúng mũi vào những chuyện thừa thãi. Loại con gái như cậu chính là phiền phức đấy hiểu không?”
Câu nói lạnh lẽo, và đầy sát khí ấy của anh vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô đến tận bây giờ. Sự ghét bỏ toát ra từ lời nói đó luôn luôn làm cô cảm thấy đau đớn.
Nhưng bây giờ cô biết, rốt cuộc là tại sao anh đã nói những lời cay đắng đó. Rốt cuộc là tại sao anh một mực dịu dàng, ưu ái với cô ta như vậy. Rốt cuộc là tại tại sao... anh đã đối xử phũ phàng với cô tới vậy.
Bởi vì cô là người đến sau phải không?