“Hôm nay anh sẽ ngủ ngoài sô pha.”
Tân Thiệu Phong bước vào phòng ngủ lấy chăn gối cũng là lúc Ninh Vân Lạc đã chôn mình trong đống chăn nệm trên giường. Cô chỉ là muốn giấu đi đôi mắt giờ đã rất sưng đỏ của mình đi mà thôi.
Vả lại cũng biết chắc rằng anh sẽ không ngủ chung giường với cô. Cho dù là vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một nỗi mất mát, đau lòng, thất vọng.
Cô rất muốn ngủ nhưng lại không sao ngủ được, nỗi đau trong lòng, nỗi lo lắng trong tâm trí liên tục xuất hiện dày vò tinh thần và thể xác.
Nghe tiếng bước chân của Tân Thiệu Phong đã ra tới cửa, tâm cô như nặng trĩu lại. Nếu cô im lặng thì thật hèn nhát, nếu cô âm thầm chịu đựng lại vô cùng ngu ngốc, yếu đuối.
Có lẽ nên đối diện với anh và hỏi rõ mới là cách tốt nhất. Ninh Vân Lạc hít sâu một hơi cuối cùng cũng quyết định, lấy hết can đảm để ngồi dậy. Trước khi cánh cửa phòng kịp khép lại, cô lập tức gọi tên anh.
“Tân Thiệu Phong...!”
Quả nhiên anh lập tức dừng chân, quay đầu lại, nhìn Ninh Vân Lạc với ánh mắt không mấy vui vẻ. Lại thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, anh càng thêm khó chịu, còn cả vệt nước mắt trên mặt...
Tân Thiệu Phong vẫn đứng ở trước cửa, đưa mắt nhìn cô. Anh không nói lời nào chính là chờ xem cô sẽ nói gì. Đối diện với ánh mắt của anh, cô có chút ngập ngừng nhưng vẫn quyết tâm nói.
“Anh đang lừa dối em phải không?”
Câu nói của cô quả nhiên làm chân mày của Tân Thiệu Phong động đậy, rõ ràng là không hề hài lòng.
“Em nói thẳng ra đi!”
“Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa của Ninh Lan?”
Ninh Vân Lạc nói mà như hét lên, bộc lộ sự khó chịu tột cùng. Có gì mà cô không dám nói, có gì mà cô không dám làm. Chỉ sợ anh sẽ bỏ rơi cô, chỉ sợ anh sẽ buông tay cô mà thôi.
Thế nhưng thà rằng bị anh bỏ rơi, còn tốt hơn việc bị anh phản bội. Cô chính là cố chấp như vậy, ích kỉ như vậy đấy.
Tân Nhiệt Phong Ϧóþ trán, cố xoa dịu cơn đau đầu đang ập đến.
“Chỉ vậy thôi mà em cũng khóc lóc, tức giận à?”
Chỉ vậy thôi?
“Em chỉ cần anh trả lời em.”
“Ninh Lan bị ngất trong lúc đang ghi hình, anh chỉ giúp đưa cô ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
“Là bế cô ta lên đưa về phòng phải không?”
“Em nghi ngờ anh ngủ với Ninh Lan ư?”
Ninh Vân Lạc cắn chặt răng, không nói như ngầm thừa nhận sự nghi ngờ không hề vô lí của mình. Cô bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay, cố làm mình tỉnh táo, để nuốt nước mắt vào trong.
Tất cả việc đó chính là thói quen, cô đều đã quá quen thuộc nên lúc này việc chất vấn anh mới là điều quan trọng. Nhìn gương mặt chưa đầy sự tức giận của anh, lòng cô càng trùng xuống.
“Em thật là vô lý!”
Lại là câu nói quen thuộc đó...
“Đúng vậy, em luôn luôn vô lý, phiền phức, đáng ghét như vậy đấy. Còn Ninh Lan thì khác phải không?”
Ninh Vân Lạc không kìm được lập tức to tiếng với anh, bởi vì là Ninh Lan, luôn là Ninh Lan... Liệu trong lòng anh có còn đủ chỗ chứa nhỏ bé cho cái tên Ninh Vân Lạc này nữa không?
Tân Thiệu Phong xoa xoa thái dương đau nhức, nghe lời cô nói càng thêm tức giận.
“Đúng vậy. Cô ấy không hề vô lý như em!”
Vậy à!
Tân Thiệu Phong thấy nước mắt trên mặt cô đã rơi lã chã, còn Ninh Vân Lạc thì mở to mắt nhìn anh. Đã đến cực hạn rồi chăng? Cấu véo bản thân quá nhiều khiến bàn tay cô cũng tê rân rân, và cũng không thể chịu đựng được nữa.
“Em hiểu rồi!”
Ninh Vân Lạc lập tức cúi gằm mặt xuống, chạy vội về phía cửa, đóng sầm cửa lại. Không kịp nhìn sắc mặt của anh, nhưng cũng đủ làm trái tim cô thêm tổn thương.
Dù có làm gì thì khi đối diện với anh, cô cũng đã bại trận ngay từ khi ban đầu rồi.
“Cái gì em cũng hơn Ninh Lan, nhưng lại thua cuộc bởi vì sự dịu dàng của anh dành cho cô ta và em quá mức chênh lệch.”