"Ừ đấy. Vậy thì cho kẻ mù này xin lỗi kẻ mù đằng ấy vậy!"
Ninh Vân Lạc nhếch môi cười, câu nói châm biếm của cô thốt ra không chút nể nang. Lời mỉa mai như rít qua kẽ răng càng làm gương mặt nhỏ nhắn thêm hung tợn.
Nếu là bình thường, bản thân cô sẽ tự rút khỏi chốn thị phi mà mềm mỏng xin lỗi cậu ta. Nhưng vì bản thân còn vương vấn nỗi buồn nào đó, nỗi tức giận kìm nén trong lòng cô như phun trào.
"Ý bà chị là muốn nói tôi bị mù á?"
Chàng trai đối diện cô phẫn nộ hét lên một tràng dài, giống như muốn làm thủng lỗ tai của Ninh Vân Lạc ngay lập tức. Thanh âm khó nghe ấy làm cô càng thêm nóng máu.
"Này, cậu dám hét vào mặt tiền bối của mình như vậy à?"
"Tôi coi bà chị già là tiền bối từ bao giờ vậy? Chị tông vào người ta mà giờ lại giở thói cãi cùn ra như vậy à?"
"Tôi đã xin lỗi rồi, nhận thì nhận không nhận thì thôi, việc gì cậu mắng tôi bị mù!"
Ninh Vân Lạc từ tốn đáp trả, không thèm chớp mắt lấy một cái. Trong đầu cô lúc này hiện lên biết bao câu mắng chửi thậm tệ bậc nhất. Chỉ chờ cậu ta bật lại, cô sẽ tiếp lời ngay.
Tưởng như tên trước mặt sẽ tức đến phát điên, nhưng ngược lại. Cậu ta không mắng trả mà lại bình tĩnh nhìn chằm chặp Ninh Vân Lạc như đang đánh giá một thứ gì đó.
Cô liếc mắt nhìn cậu ta, nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm đang tập trung lên mặt mình. Thật chẳng thoải mái chút nào!
Măc cho Ngân Linh vẫn kéo tay cô khuyên, cô gắt gỏng.
"Này này, thằng oắt con, cậu chưa được ngắm người đẹp bao giờ à? Muốn ăn tươi nuốt sống tôi hả? Cậu không có cửa đâu."
Cậu ta cười khẩy, nhìn cô gái còn đang tự luyến.
"Chị biết tôi chưa từng ngắm người đẹp nào hay sao mà nói vậy... Xin đính chính lại chị mới là người xấu nhất trong những người tôi từng gặp!"
Chạm đến đâu thì chạm, chứ chạm đến lòng tự trọng của cô thì cậu ta muốn ૮ɦếƭ rồi. Dám chê cô xấu, cô cho cậu ta biết xấu cũng có cái mạnh của nó.
Ninh Vân Lạc không nói lời nào, khẽ mỉm cười làm cậu ta đắc ý cười ha hả. Nhưng chỉ thừa lúc đó, cô lùi lại một bước lập tức tung cước, hướng mũi cậu ta đá một phát đau điếng.
Quả nhiên ngay sau đó, cậu ta gập người ngay lập tức, ôm mũi gào thét.
"Aaaaaaaaa.... mũi của tôi."
Trong lúc đó, Ngân Linh lập tức ấn số trong thang máy, cánh cửa chậm rãi đóng lại. Đến khi cậu ta đứng lên định trả thù thì thang máy cũng di động xuống dưới.
Nhìn gương mặt dương dương đắc thắng của cô ta, hắn như phát điên. Lúc này, trong mũi lại chảy xuống dòng nước ấm.
"Đồ khốn kiếpppp, máu... Trợ lí Trương? Cứu tôi, mũi tôi chảy máuuu..."
Mối thù này, có đánh ૮ɦếƭ lão tử cũng không quên! Quân tử mười năm trả thù chưa muộn...
[...]
"Hahaha, đáng đời thằng oắt con vắt mũi chưa sạch..."
Ninh Vân Lạc cười một tràng dài đầy sảng khoái, cảm xúc dâng trào hệt như vừa trúng số độc đắc. Cười cho đã rồi, cô mới quay sang nhìn chị quản lí.
Lúc này, Ngân Linh mặt đã tái mét lại, nhưng không thốt ra được lời nào. Ninh Vân Lạc đánh hơi được mùi nguy hiểm, liền quay sang hỏi han.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Ngân Linh thẫn thờ hơn nửa ngày mới thở hắt ra lập tức sang nắm chặt tay Ninh Vân Lạc. Mắt chị đỏ hoe, giọng điệu lại nức nở như chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng.
"Lạc Lạc à, dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng vẫn sẽ bảo vệ em!"
Ninh Vân Lạc nhíu mày, mặt méo xệch sang một bên...
Hả?