"Tân Thiệu Phong, anh không dậy sao? Muộn mất rồi đó..."
Ninh Vân Lạc ngáp một cái thật dài quay qua nhìn đồng hồ, lại quay sang nhìn Tân Thiệu Phong. Nhưng gương mặt trắng trẻo ngày thường của anh giờ lại đỏ bừng, sắc mặt cô lập tức tái mét.
Gương mặt điển trai ngày thường đã nhăn chặt lại, thỉnh thoảng lại nói mớ vài câu. Vì vậy, cô không hề do dự đặt tay lên trán anh, ngay sau đó lập tức rụt về.
Sao... Sao lại nóng tới vậy chứ?
Cả người anh đầy mồ hôi, ướt đẫm hết cả một mảnh áo. Sốt mất rồi... Ảnh đế luôn thanh nhã, ôn nhu, cao cao tại thượng như anh vậy mà cũng có ngày bị sốt.
Cô lập tức chạy vội vào trong phòng tắm kiếm một xô nước và khăn mặt Để lau người cho anh, nhưng lúc cô cởi chiếc áo ướt sũng mồ hôi, cũng là lúc Tân Thiệu Phong đã tỉnh.
"Anh tỉnh dậy rồi à?"
Ninh Vân Lạc cứng nhắc nhìn anh. Đôi mắt đỏ ngầu ấy dán chặt lên người cô làm cô thêm chột dạ và sợ hãi.
Tân Thiệu Phong phải chăng vẫn còn tỉnh táo ư? Chắc anh không mắng cô vì đã tuỳ tiện ϲởí áօ của anh chứ!
Thế nhưng, anh không hề trả lời cô. Chỉ lẳng lặng nhìn chằm chặp, không hề nói một lời nào y như đứa trẻ còn đang ngái ngủ.
"Em lau người cho anh nhé? Được không?"
Vẫn không một câu trả lời nào được thốt lên, cô đành ngậm miệng từ tốn lau người cho anh.
Chạm vào từng tấc thịt trên người anh, Ninh Vân Lạc đều rùng mình. Chúng đều nóng bừng bừng, làm cô đau lòng, xót xa không thôi.
Lau mọi thứ xong hết cả, cô lại mặc quần áo đầy đủ cho anh. Nhưng chưa mặc xong áo, chàng trai vẫn đang im lặng đột nhiên ngồi bật dậy.
Ninh Vân Lạc sợ hãi hét lên một tiếng thất thanh, thì Tân Thiệu Phong đã ôm chầm lấy cô. Anh kéo cô từ dưới giường vào lòng anh, ghì chặt cô vào Ⱡồ₦g иgự¢.
Cái nóng hầm hập từ cơ thể anh làm cô cảm thấy bức bối và khó chịu hơn bao giờ hết. Thế nhưng Ninh Vân Lạc vẫn không dám ngọ nguậy, mặc cho anh ôm.
Ôm được một lát, cô cảm giác được hai cánh vai gầy của Tân Thiệu Phong khẽ run lên. Anh khóc ư? Không thể nào!
Trong lúc cô đang một bụng hoang mang, tiếng khóc nam tính bỗng vang lên. Trái tim nhỏ bé của Ninh Vân Lạc như ngừng đập, dường như có thứ gì đó thắt chặt lại, khó thở.
Anh nức nở ôm chặt lấy cô, làm cô gái nhỏ như sắp tắc thở tới nơi. Ninh Vân Lạc bất đắc dĩ khẽ vuốt ve lưng anh, thì thào.
"Không sao rồi, không sao rồi, ai dám làm tiểu Phong của em khóc thế này chứ? Thật đáng ghét!"
Quả nhiên, vỗ về một hồi Tân Thiệu Phong cũng thả lỏng được phần nào. Ninh Vân Lạc quả nhiên hít lấy hít để không khí, nhưng vẫn tiếp tục vỗ về.
Nhưng bên vai cô vẫn có cảm giác những giọt nước nóng hổi lăn xuống. Không... Không phải chứ? Anh ấy bị sao vậy?
Đang hoang mang thì Tân Thiệu Phong lại cầm một bên vai áo của cô kéo xuống... Cái cảm giác nhột nhột lại bất ngờ đó làm Ninh Vân Lạc giật nảy mình kéo tay anh hô to.
"Tân Thiệu Phong, anh... anh làm gì vậy? Đừng kéo áo em mà..."
Bàn tay nóng rực của anh lướt qua làn da làm Ninh Vân Lạc không khỏi rùng mình. Cô điên cuồng giữ tay anh, nhưng quả thật sức cô không thể đọ được với anh.
Anh kéo vai áo cô xuống, để lộ bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm. Ninh Vân Lạc nuốt nước bọt, run bần bật không biết anh sẽ làm gì tiếp theo.
Cùng lúc đó, Tân Thiệu Phong đã oà khóc, anh không ngăn nổi những giọt nước mắt. Lời nức nở của anh làm Ninh Vân Lạc bừng tỉnh.
"Tiểu Phong bị ốm rồi... Hức... Tiểu Phong sẽ ૮ɦếƭ mất... Không muốn đâu, tiểu Phong không muốn ૮ɦếƭ đâu... Tiểu Phong sợ lắm, tiểu Phong sợ... mẹ ơi... Hu..."
Sau đó, trực tiếp cắn xuống...