“Không hết thì còn có anh mà. Em béo thì em sẽ kéo anh béo chung.”
Cẩm Tinh cười hì hì.
Lúc trước thấy có người yêu rất phiền phức nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy không tệ chút nào.
Ăn uống xong thì cả hai trở về khách sạn.
Vừa về tới thì mẹ cô cũng gọi tới.
“Không phải mẹ không tin Tinh Kha nhưng mà con là con gái. Làm gì cũng phải bảo vệ mình.”
Cô len lén nhìn anh, thấy nét mặt anh vẫn bình thường thì chắc là không nghe thấy mẹ cô nói gì đâu.
“Con biết rồi, về con mua quà cho mẹ nhé. Tạm biệt.”
Trong phòng ngoài tivi ra thì cũng không có gì khác nên cô đành ngồi xem dù gì còn lâu mới đến giờ đi ngủ.
Chương trình hài đang phát làm cô cười chảy nước mắt.
“Tinh Kha anh mau lại xem đi. Cái này hài quá.”
Anh đang đứng ở ban công nghe điện thoại hình như là cuộc gọi ở bệnh viện.
Tự nhiên cô thấy mình tội lỗi quá, bắt anh phải đi chơi với mình.
“Sao vậy?”
Lâm Tinh Kha xoa đầu cô, ban nãy còn thấy cười ha hả sao bây giờ lại xụ mặt xuống rồi.
“Anh bận vậy mà em còn kêu anh đi chơi.”
“Không sao, anh cũng muốn thư giãn mà.”
Anh ngồi xuống cạnh cô tiếp tục xem chương trình.
Cẩm Tinh nhanh buồn thì cũng nhanh vui, chốc lát cô lại cười nghiêng ngả.
“Chán quá.”
Tìm mãi cũng không thấy phim để xem cũng không có chuyện gì làm.
“Chơi trò chơi đi.”
“Trò gì?”
“Sự thật hay thử thách.”
Tuy có hai người chơi nhưng vẫn đỡ hơn là không có gì để làm.
Cẩm Tinh xé mấy mảnh giấy rồi ghi tên hai người vào.
“Anh phải chọn xen kẽ nhé.”
Nói xong, cô bắt đầu bóc lá thăm đầu tiên. Vừa mở ra đã thấy tên cô nằm trong đó.
“Em chọn thử thách.”
“Ra ban công hét “tôi bị điên” 3 lần.”
“Ác độc!”
Cẩm Tinh trừng mắt nhìn anh. Sao anh có thể đối xử với bạn gái mình như vậy?
Nói gì đi chăng nữa thì cô vẫn phải thực hiện yêu cầu. Vừa hét xong mặt cô cũng hơi đỏ lên. Tầng phòng cô khá thấp, lúc hét xong Cẩm Tinh còn thấy vài người nhìn về phía mình.
Thù này không trả thì cô không còn là Cẩm Tinh.
Nhưng mấy lần sau tên cô đều bị bóc lên.
“Anh ăn gian đúng không? Sao lần nào cũng là em?”
“Do em xui.”
Cô hít thở sâu rồi cẩn thận bóc. Cô không tin anh không dính lần nào.
“Lâm Tinh Kha, anh ૮ɦếƭ chắc.”
Cẩm Tinh hí hửng giơ lá thăm cho anh xem.
“Anh chọn sự thật.”
“Lần đầu tiên gặp em, anh thấy em thế nào?”
“Em rất tưng tửng, hơi mất não. Nhiều câu nói của em khiến anh chỉ muốn lấy kim may miệng em lại.”
Mặt cô đen lại. Tên này nói tốt về cô chút thì bị gì à?
Giận! Không chơi nữa. Cẩm Tinh bỏ lên giường đắp chăn lại.
Mặc anh gọi thế nào cũng không trả lời. Đôi lúc cô phải tỏ ra có giá chút, không thể lúc nào cũng mặt dày đi theo anh được.
“Kêu em nữa em cho anh ra hành lang ngủ.”
Truyện này tác giả mới viết đến đây, mình sẽ update khi có chương mới.