“Vậy anh bế em đi nhé?”
Trước khi quen nhau, Cẩm Tinh thấy anh là người có chút xa cách nhưng cũng rất hài hước.
Quen nhau rồi mới biết anh rất nhạy cảm nhưng đôi khi sẽ nói những câu khi tim cô đập rộn ràng.
“Thôi… thôi em tự đi được.”
Anh cười đỡ cô đứng lên rồi xuống dưới nhà.
“Nếu có bất kỳ chuyện gì em nhất định phải gọi cho anh.”
Cẩm Tinh gật đầu.
Đến bệnh viện kiểm tra xong thì cũng không có gì đáng lo, chỉ cần chú ý đi đứng hơn và bôi thuốc thường xuyên thì sẽ nhanh lành thôi.
Tinh Kha dẫn cô đến phòng nghỉ của mình rồi đi ra ngoài. Anh còn có việc phải làm không thể ngồi lâu với cô được.
Cô nhìn bàn làm việc của anh, bức hình đã bị anh vứt đi. Nhưng sao càng nhìn cô càng cảm thấy nó thiếu thiếu gì đó.
Hình như cô và anh chưa có hình chụp chung?
Đúng vậy, bọn họ quen nhau ba tháng nhưng vẫn chưa chụp hình chung.
Đợi anh quay lại, Cẩm Tinh lập tức đề nghị.
“Cuối tháng bọn mình đi chơi đi. Leo núi hay tắm biển đều được.”
“Anh không chắc là anh rảnh.”
Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
Đây là chiêu của cô, mỗi khi xin thứ gì đó cô đều bày ra vẻ mặt như vậy khiến anh không thể từ chối.
“Được rồi, em muốn đi đâu?”
“Đi biển đi, tới lúc đó bọn mình ăn hải sản, uống rượu với nhau.”
Cô vui vẻ nói. Khi đó, cả hai sẽ vừa ngắm trăng ở khách sạn vừa uống rượu. Nghĩ thôi cô đã thấy phấn khích rồi.
“Mà em có một điều kiện.”
“Sao?”
“Bọn mình phải ở chung phòng.”
Anh hơi giật mình. Ở chung phòng? Chuyện này anh chưa từng nghĩ tới. Hai người quen nhau ba tháng nếu ở chung phòng có phải là nhanh quá không?
Lâm Tinh Kha có chút cổ hủ. Từ lúc quen nhau cho đến bây giờ anh và cô cùng lắm chỉ là hôn môi. Chưa từng làm bất kỳ thứ gì đi quá giới hạn ngay cả ᴆụng chạm cơ thể.
“Em không sợ. Anh sợ cái gì?”
“Em… chắc chưa?”
“Chắc chắn!”
Cô đưa ngón cái lên bày tỏ sự chắc chắn của mình.
“Nhưng mà…”
“Quyết định vậy nha. Em đặt phòng khách sạn cho.”
…
Chớp mắt cái đã cuối tháng, Cẩm Tinh hứng khởi soạn đồ cho chuyến du lịch.
Lâm Tinh Kha đã sắp xếp được thời gian, sẽ cùng cô đi chơi bốn ngày.
Đúng giờ cô ngồi lên xe anh rồi xuất phát. Cứ tưởng cả chuyến đi sẽ kể cho anh nghe những thứ thú vị nhưng nào ngờ vừa lên xe cô đã ngủ say như ૮ɦếƭ.
“Tối hôm qua em thức khuya lắm à?”
“Em vẽ.”
Ngủ cả giấc, Cẩm Tinh cũng tỉnh táo hơn. Cô và anh cùng đi đến khách sạn đã đặt phòng trước.
Định tới nơi sẽ đi ăn gì đó nhưng cô thật sự rất mệt nên đành thôi vậy.
“Anh ăn trước đi. Lát em xuống em ăn sau.”
“Em tắm đi rồi hẳn ngủ.”
“Em lười.”
“Vậy anh t…”
Cô ngước mắt. Sao? Anh định nói gì?
Anh thề anh không có ý gì xấu, lời đó chỉ là theo thói quen mới nói.
“Lâm Tinh Kha không ngờ anh cũng đen tối như vậy.”
Cô làm mặt quỷ. Haha anh cũng chẳng đứng đắn như vẻ bề nhỉ, đúng gu của cô.
“Em đừng nghĩ bậy.”
“Em lỡ nghĩ bậy rồi.”
Thấy nét mặt Tinh Kha trông khổ sở thế kia cô cũng chẳng buồn chọc anh nữa. Người đàn ông này, phải chậm chậm bước tới mới được. Đi nhanh quá anh sẽ chạy mất.
Anh đi ăn, cô cũng đánh một giấc tới chiều. Lúc dậy đã thấy đồ ăn đặt sẵn trên bàn.
“Anh có mua mì gà đó.”
“Em tắm cái đã.”
Nhắc tới chữ “tắm” anh ho lên một tiếng làm cô vừa đi vừa nín cười muốn tắt thở.
Tắm xong, cả người thoải mái hơn hẳn. Sau đó Cẩm Tinh ngồi xuống xử lý cả hộp mì gà to. Ăn mì gà xong lại ăn chè đậu. Xong chè đậu lại ăn kem dưa hấu.
“Em ăn nhiều vậy coi chừng bị đầy bụng.”
“Em đói lắm. Bọn mình đi ăn cá viên nhé.”
Cẩm Tinh kéo anh xuống khu chợ. Mùi xiên que xộc thẳng lên mũi làm kích thích vị giác cô.
“Chú ơi, lấy cháu thanh cua, cá viên, thịt nướng, bò viên. Mỗi thứ lấy hai xiên ạ.”
Mua xong cô lại chạy sang hàng nước mua hai ly trà trái cây.
“Em ăn hết được à?”
“Không hết thì còn có anh mà. Em béo thì em sẽ kéo anh béo chung.”