Truyện Của Vũ Điềm - Chương 13

Tác giả: Vũ Điềm

“Ừ, thích em.”
Không biết từ bao giờ lại bắt đầu muốn gần em, muốn em luôn trong tầm mắt anh, muốn thấy em vui.
Có vài chuyện nếu bỏ lỡ chắc chắn sau này sẽ hối tiếc. Anh không muốn phải hối tiếc.
“…”
“Sao em không nói gì vậy? Cẩm Tinh… em đâu rồi?”
“Em… em cúp máy trước.”
Cô tắt máy, bây giờ toàn thân cô như bị lửa đốt vậy. Anh nói anh thích cô, là thích cô đó! Lâm Tinh Kha thích cô.
“Aaaaaa”
“Mày điên à con? Nửa đêm rồi còn hét lên.”
Mẹ cô nói vọng vào. Bà sinh con gái chỉ mong nó hiền dịu mà sao bây giờ nó không khác gì thẳng con trai vậy?
Cô không quan tâm mẹ nói gì. Chỉ biết ôm gối lăn qua lăn lại trên giường.
Ba mươi phút sau, Cẩm Tinh mới bình tĩnh lại được. Cô cầm điện thoại, gọi số của anh.
“Cẩm Tinh.”
“Anh nói lại lần nữa được không? Em sợ em nghe nhầm.”
“Thích em. Anh thích em. Lâm Tinh Kha thích Cẩm Tinh.”
“Được rồi được rồi… đừng nói nữa.”
Còn nói nữa cô sợ mình mở cửa sổ phóng xuống mất. Đột nhiên khoé mắt cô đỏ lên, cảm giác này giống như trong giấc mơ vậy.
“Em khóc à? Đừng khóc, anh không nói nữa.”
Tinh Kha dỗ cô. Sao lại khóc rồi? Anh có nói gì sai ư?
Nhưng anh càng dỗ cô lại khóc to hơn. Không biết sao nhưng cảm giác như nỗi uất ức từ trước đến nay đều theo giờ phút này mà trào ra hết vậy.
“Anh xấu lắm… hức… em theo đuổi anh vậy mà anh phũ em.”
Cô trách anh. Vì giờ đây cô biết, anh hoàn toàn sẽ không bỏ mặc cô.
“Vậy giờ anh theo đuổi em nhé?”
“Sao anh dẻo miệng thế? Lúc trước anh đâu vậy.”
Cô bật cười. Lúc trước anh là con người nói câu nào chỉ muốn đánh câu đó vậy mà giờ này lại khiến tim cô muốn tan chảy rồi.
“Anh còn dẻo miệng hơn nữa, em muốn nghe không?”
“Vậy bây giờ chúng ta ở bên nhau rồi? Em thấy không chân thực lắm.”
Cứ như đang mơ một giấc mơ vậy, cô sợ mình sẽ tỉnh giấc.
“Mai anh đến tìm em.”
Sau câu nói đó cả hai cùng im lặng. Cô lẳng lặng nhìn bầu trời đêm thanh vắng, pháo hoa đã hết từ lâu. Giờ đây chỉ còn ánh trăng sáng yên vị giữa màn đêm và bên tai cô là hơi thở của anh.
Cẩm Tinh từng nghĩ đến khi anh thích mình cô sẽ làm giá như thế nào. Nhưng bây giờ cô không làm được, cô chỉ muốn bay tới chỗ anh ngay lập tức.
“Tinh Kha em chưa từng yêu ai. Cũng không biết yêu một người là như thế nào, chỉ cần anh nói em sẽ trở thành người mà anh muốn.”
“Em chỉ cần là chính em.”
Chỉ cần là một Cẩm Tinh hằng ngày vui vẻ, nhảy nhót khắp nơi, lúc thấy đồ ăn ngon sẽ cười vui như đứa trẻ. Cô không cần trở thành bất kì ai hết, vì người anh yêu là chính cô.
Bọn họ nói với nhau rất nhiều thứ, cô cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì nữa. Chỉ biết giờ phút ấy cô thật sự rất vui.
Ngày hôm sau, Lâm Tinh Kha thật sự đặt vé đến tìm cô. Lúc mẹ cô thấy anh còn vui hơn thấy Tết.
“Hai đứa hẹn hò à?”
“Dạ.”
“Đúng là con gái mẹ.”
Bà vỗ lưng cô mấy cái. Rồi đẩy cô ra khỏi bếp, nói cô mau đi nói chuyện với Lâm Tinh Kha để anh đỡ ngại.
Nào ngờ anh đang bị “điều tra”.
“Tên gì? Làm nghề gì? Gia đình mấy người? Có tiền sử bệnh không? Tốt nghiệp trường nào?”
“Dạ cháu tên Lâm Tinh Kha, con một trong nhà, cháu là bác sĩ và cơ thể cháu khoẻ mạnh. Cháu tốt nghiệp trường Z ạ.”
Trường đại học y hàng đầu à? Ba Cẩm Tinh cười. Con gái ông đúng là có mắt nhìn. Thằng bé trông sáng sủa lại còn học giỏi, ba mẹ chắc nở mặt nở mày lắm.
Tuy vậy ngoài mặt ông vẫn ra vẻ nghiêm túc làm Cẩm Tinh bật cười. Ba cô đúng là thích diễn, đã rất hài lòng rồi mà còn bày đặt làm vẻ mặt đó.
“Ba ăn bánh đi. Mẹ vừa mua về đó.”
“Con không thấy ba đang bận sao?”
Cô nhìn anh rồi nhíu mày. Trời lạnh như vậy mà còn mặc ít? Muốn bị cảm ૮ɦếƭ à? Còn nói mình là bác sĩ.
Màn điều tra kết thúc thì cô mới kéo anh ra ngoài nhà.
“Sao anh mặc ít vậy?”
“Trời cũng không lạnh lắm.”
“Còn nói không lạnh? Đi, em mua cho anh mấy cái áo khoác.”
Tinh Kha để mặc cô kéo tay anh. Sao bây giờ nhìn cô giống một người mẹ đang mắng con trai mình vậy?
Cô dẫn anh đến trung tâm mua sắm, vào cửa hàng lựa anh mấy mẫu áo khoác. Nhưng vừa nhìn giá xong thì tay cô khựng lại.
Chỗ này ăn ςướק à? Sao mà đắt thế?
“Mua đi, bạn trai em giàu mà.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc