“Cố gắng đến khi anh thấy được em thích anh đến nhường nào.”
Sau hôm đó, cô bắt đầu đem đồ ăn sáng cho anh. Hôm thì bánh bao, hôm thì sandwich. Đôi lúc còn đem cà phê cho anh nữa.
Ở nhà không có gì làm sẽ chạy sang nhờ anh sửa ống nước, sửa bóng đèn, sửa quạt.
“Tôi là bác sĩ không phải thợ sửa đồ.”
“Anh cứu người cũng nên cứu vật chứ. Huống hồ em là con gái, đâu biết sửa.”
Cẩm Tinh ra vẻ đáng thương. Gì chứ ba cái chuyện giả bộ cô là giỏi nhất.
Còn về đồ ăn, mặc kệ anh từ chối bao lần, cô vẫn đem. Cứ rảnh rỗi cũng sẽ chạy đến bệnh viện tìm anh.
Đến mức bây giờ y tá và những bác sĩ trong đó cũng quen mặt cô luôn rồi.
“Cô gái đó là bạn gái cậu à?”
Lâm Tinh Kha lắc đầu, đáy mắt anh có chút dao động.
“Cậu cũng kén chọn thật. Con bé đó nhìn đáng yêu, hoạt bát vậy mà cậu cũng không vừa ý.”
Trưởng khoa ngồi kế bên cười nói. Thằng bé này đến đây làm cũng mấy năm, chưa từng thấy nó dẫn cô gái nào đến. Đột nhiên dạo này thấy có cô bé cứ chạy tìm nó, ông còn tưởng là bạn gái.
Anh cười. Đáng yêu thật nhưng bọn họ vốn dĩ không thể nào, cô xứng đáng với người tốt hơn.
Hôm nay cô mang canh cá cho anh, chính tay cô nấu đấy nhé.
“Khô bò! Sao cô ở đây?”
“Khô cái con khỉ. Đừng có gọi tôi bằng cái biệt danh đó.”
Đồ sao chổi. Lần nào gặp cũng kêu cô là khô bò.
“Vậy tên cô là gì?”
Hắn hỏi.
“Tại sao tôi phải nói anh biết?”
Cẩm Tinh hỏi ngược lại.
Khương Nam cũng không tức giận. Ngược lại còn cười vui hơn. Đúng là dễ thương thật, từ lần thứ hai gặp hắn đã thấy cô khác người rồi.
Cẩm Tinh thấy hắn có bệnh thần kinh nên cũng không muốn để ý. Bây giờ cô phải đem đồ ăn cho người yêu tương lai cái đã.
“Này đi đâu đấy?”
“Đem đồ cho người yêu.”
Cô bỏ lại một câu rồi chạy đi.
Chạy đến phòng của anh, cô gõ cửa. Gõ mãi cũng không thấy ai ra mở cửa đành tự đi vào.
Cẩm Tinh đặt hộp canh lên bàn lại vô tình thấy thứ không muốn thấy nhất. Cô không nhịn được cầm nó xem lần nữa. Cô gái trong ảnh nhìn rất dịu dàng, mặc váy trắng, tóc dài đến eo.
Ra là anh thích kiểu người vậy. Nhưng mà cô cũng đâu có tệ, tóc cô cũng dài đến eo vậy. Còn dịu dàng thì cô sẽ từ từ tập.
Đặt bức ảnh xuống, cô ngồi trên ghế đợi Lâm Tinh Kha. Đợi một hồi, Cẩm Tinh thấy hơi buồn ngủ chắc tại hôm qua thức khuya vẽ truyện quá.
“Ngủ một chút vậy, đợi anh về.”
Tìm được tư thế phù hợp, Cẩm Tinh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngay cả khi Lâm Tinh Kha vào phòng cũng không phát hiện. Anh lấy chăn mỏng đắp cho cô. Rồi tiếp tục làm việc của mình.
Làm một lúc thì liếc sang nhìn cô thấy cô gái nhỏ nhíu mày do ánh nắng chiếu vào mặt, anh lại đứng lên kéo rèm cửa sổ lại.
Tinh Kha ngồi xuống cạnh Cẩm Tinh. Anh thừa nhận cô rất đẹp, không phải quá sắc sảo mà là kiểu tạo cho người đối diện cảm giác dễ chịu.
“Cẩm Tinh, tôi nên làm gì với em đây? Tôi không thoát khỏi quá khứ được.”
Ngón tay anh chạm vào gương mặt trắng hồng của cô.
Anh sợ chuyện đó lại xảy ra mặc dù biết cô không phải người như thế. Nhưng bóng ma này quá lớn, anh càng chạy nó càng đuổi theo.
“Anh còn nhìn như thế, em tưởng anh muốn hôn em đó.”
Lâm Tinh Kha giật mình.
“Sao? Muốn hôn em à? Cứ hôn đi, em không ngại đâu.”
Cẩm Tinh đưa mặt đến gần. Cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt cô như chứa vô vàn vì sao sáng lấp lánh.
“Anh không chủ động vậy em chủ động nhé?”
Ngay khi cô tưởng sắp chạm được thì anh lại đứng lên. Cẩm Tinh mất hứng.
“Này, em mang đồ ăn cho anh mấy tháng rồi đó, em thấy em hơi thiệt.”
“Tôi chuyển tiền cho em.”
Lâm Tinh Kha vừa định lấy điện thoại thì nghe cô nói.
“Hôn em một cái em sẽ không thấy thiệt nữa.”