Truyện Của Vũ Điềm - Chương 09

Tác giả: Vũ Điềm

“Cẩm Tinh… xin lỗi. Tôi không làm được.”
Hôm thứ bảy, anh không đến để mặc cô chờ trong nhà hàng một lúc lâu.
Cuối cùng, Cẩm Tinh cũng bỏ cuộc. Cô xách túi đi ra ngoài, đúng lúc điện thoại rung lên.
“Sao rồi? Lâm Tinh Kha thằng bé tốt chứ?”
Cô nghe ra giọng điệu phấn khởi của mẹ.
“Anh ấy… tốt lắm ạ, bọn con rất vui vẻ. À thôi anh ấy kêu con lên xe rồi. Tạm biệt mẹ.”
Cúp máy rồi cô vẫn nhìn chằm chằm màn hình một lúc. Đột nhiên muốn gọi hỏi sao anh không đến nhưng chợt nhận ra bản thân mình cũng không có số anh.
Nỗi uất ức từ đâu trào ra làm mắt cô đỏ hoe.
“Khóc gì chứ? Anh ta chưa có bạn gái, mày vẫn còn cơ hội.”
Ở bên đây, Lâm Tinh Kha ở nhà. Cả ngày anh không đến bệnh viện cũng không đi ra ngoài. Chỉ ngồi yên trên ghế, chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
Anh là bác sĩ ở bệnh viện hàng đầu cả nước, anh tài giỏi nhưng anh cũng là con người.
Anh cũng có vấn đề riêng, mà vấn đề này anh không thể tự chữa được.
Tinh Kha nhớ đến bức ảnh mình đặt trên bàn ở bệnh viện, có lẽ cô biết đến bạn gái cũ anh từ đó.
Lâm Tinh Kha vừa mở cửa ra ngoài thì gặp cô trở về. Anh cười khổ, ông trời đang làm gì vậy? Những thứ anh không muốn đều xảy ra.
Thấy anh, Cẩm Tinh bất giác khựng lại nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười.
“Cẩm Tinh.”
“Không sao, anh bận không đến cũng được.”
Cô biết việc anh không đi làm hôm nay nhưng vẫn nói dối cho anh cũng như nói dối chính bản thân mình.
Vì anh bận nên không đến chứ không phải là không muốn đến.
“Cẩm Tinh, bên cạnh tôi em sẽ không hạnh phúc. Tôi là người sống trong quá khứ, tôi vẫn luôn nhớ về người cũ… em xứng đáng với người tốt đẹp hơn, người có thể cho em một tương lai vui vẻ.”
Cô im lặng, tay nắm chặt chiếc túi xách. Đến lúc anh tưởng cô sẽ không nói thì một giọng nói dịu dàng cất lên.
“Anh sống trong quá khứ thì em sẽ từng bước giúp anh đi tới tương lai. Lâm Tinh Kha, em không phải người dễ dàng bỏ cuộc, khi em quyết tâm làm gì đó em nhất định sẽ thực hiện được.”
Lần này đến lượt anh không lên tiếng. Anh chỉ lẳng lặng nhìn Cẩm Tinh. Đột nhiên anh nhớ tới anh của năm đó khi quyết định học y, ánh mắt anh cũng đã từng như vậy. Kiên cường, quyết tâm và rồi… anh thực hiện được ước mơ của mình.
“Em cố gắng được bao lâu? Một tháng hay một năm hay mười năm? Người không cho em hạnh phúc em vẫn ở cạnh ư? Sao em khờ vậy?”
Anh không muốn cô càng lúc càng lún sâu vào thứ tình cảm không kết quả này. Và cách để khiến cô tránh xa mình là làm tổn thường cô. Có vẻ hơi tiêu cực nhưng bây giờ đầu óc chỉ nghĩ được như thế.
Hốc mắt cô lại đỏ. Cẩm Tinh chưa bao giờ dễ khóc đến như thế.
“Cố gắng đến khi anh thấy được em thích anh đến nhường nào.” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc