“Dạ thôi, con nuốt cục tức no rồi.”
Sau hôm đó, mẹ cứ kêu Cẩm Tinh đưa Lâm Tinh Kha về nhà ăn cơm.
Hại cô ngày nào cũng phải nghĩ hàng tá lý do nào là “anh ấy có ca phẫu thuật”, “anh ấy bận” để từ chối.
“Làm bác sĩ cực thiệt.”
“Thì đó, bận như vậy thì sao chăm sóc con được.”
Cẩm Tinh lập tức hùa theo. Bận như vậy nên mẹ mau đổi ý đi. Đừng bắt con đi xem mắt nữa.
Bà nhìn cô một lát, biết con gái mình không thích thì thôi vậy. Bà cũng không muốn ép con.
“Vậy thôi.”
“Yêu mẹ nhất.”
Cô ôm chầm lấy bà. Vậy là không cần bận tâm vụ này nữa rồi.
Mọi thứ trở lại quỹ đạo của nó. Cô cũng không gặp Lâm Tinh Kha, nghe nói anh đang bận việc gì đó rất quan trọng nên ở bệnh viện suốt.
Cô thì sắp đến hạn nộp bản thảo cũng ở nhà vẽ suốt.
Nhưng để tránh giống tình trạng trước đây thì một ngày cô sẽ ra ngoài ít nhất một lần để nghỉ ngơi.
Cẩm Tinh ghé vào cửa hàng bánh ngọt. Định mua vài cái ăn cho đỡ thèm. Lâu rồi cô cũng chưa ăn đồ gì ngọt.
“Hello cô gái khô bò, không ngờ gặp cô ở đây.”
Ai vậy? Cô ngơ ngác nhìn tên kia. Sao lại đặt cái biệt danh kì cục vậy?
“Cô quên tôi rồi sao? Tôi là người ςướק bịch khô bò của cô đó.”
À, nhớ ra rồi, thì ra là tên khó ưa kia. Mà cũng hãnh diện quá nhỉ? ςướק đồ ăn người khác còn có thể kể được.
Cẩm Tinh mặc kệ. Hiện giờ cô đang vui vẻ đừng hòng phá hỏng tâm trạng của cô.
“Hay tôi đền cô bịch khác nhé?”
“Không cần. Tôi không ăn cay.”
Cẩm Tinh vẫn nhớ lời dặn của anh.
“À… bạn trai cô đâu?”
Cô ngước mắt nhìn hắn. Bà đây còn độc thân, bạn khác giới còn không có ở đó mà bạn trai.
“Người hôm bữa không phải bạn trai cô à?”
“Không, là hàng xóm.”
Sao mà hỏi nhiều thế không biết.
Cô lấy bánh rồi nhanh chóng tính tiền rồi mau trốn khỏi chỗ này. Tên này còn hỏi nữa, cô lập tức lấy bánh ụp lên đầu hắn.
“A… Lâm Tinh Kha.”
Cẩm Tinh đột nhiên kêu lên. Thấy anh đúng là may mắn, phải nhờ anh đuổi tên này đi mới được. Cứ lãi nhãi bên tai cô, nhức hết cả đầu.
“Hoạ sĩ, mua bánh à?”
Cô nháy mắt. Lúc này anh mới phát hiện bên cạnh cô còn một người, sao trông quen thế nhỉ?
“Anh ăn không? Chúng ta cùng ăn nhé.”
“Tôi phải đến bệnh viện.”
“Tôi đi chung đến lúc đó rồi cùng ăn.”
Anh đừng có từ chối nữa, mau đồng ý đi.
Lâm Tinh Kha nén nhịn cười gật đầu. Cô lập tức chào tạm biệt tên kia rồi cùng anh đi đến bệnh viện.
“Không ngờ cô cũng có người theo đuổi.”
“Sao? Ghen à?”