Minh mở tròn mắt nhìn chăm chú kẻ đối diện mình. 8 năm, gương mặt góc cạnh của hắn lại càng trở nên cứng cỏi hơn, làn da rám nắng khỏe khoắn, đôi mắt sắc bén sáng ngời như thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của người khác, nhưng lại ấm áp đến mức làm cho cô cảm thấy run rẩy. Cô thật sợ hãi đối diện với ánh mắt ấy.
“Tôi..” Minh bối rối ko biết phải mở miệng thế nào, gương mặt cô đã đỏ bừng bừng vì xấu hổ.
Nhưng cái kẻ vẫn mãi ngắm nhìn cô đã ko còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn như con chim cắt ập xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô. Hắn hôn thật sâu, thật sâu, như muốn hút hết tinh khí của cô ra khỏi cơ thể, để bù đắp cho những tháng ngày xa cách.
Bị bất ngờ về hành động của hắn, Minh mở trừng mắt. Hắn làm cái gì thế này? Điên rồi sao? Cô mở lớn mắt ko tin nổi cái gương mặt đang gần rất gần, nhưng từng cử động của hắn lại làm cho trái tim của cô run rẩy mà đập liên hồi. Minh cảm thấy bối rối, bởi vì chính cô cũng ko thể phân định mình trái tim cô đập nhanh là bởi vì bất ngờ bị tập kích, hay là bởi vì chính hắn mà loạn nhịp. Nhưng dù là vì lý do gì, cô cũng ko cần biết, cô nhất định phải bắt hắn tránh xa cô ra.
“A!” Tú Triết nhíu mày miễn cưỡng buông cô ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô giận dữ.
Minh mặc kệ gương mặt lạnh lẽo như dao cạo của hắn, cô trừng mắt tức giận nhìn hắn.
“Anh làm cái trò gì thế hả?”
Tú Triết cảm thấy vị máu tanh tanh trong miệng, ko ngờ mèo con răng càng ngày lại càng sắc, mới cắn 1 chút đã chảy máu rồi. Anh lạnh nhạt nở nụ cười, thích thú với mùi vị của máu hòa với mùi hương ngọt ngào của cô trong miệng, cảm giác giống như con thú săn mồi say sưa hưởng thụ.
“Chẳng nhẽ em ko biết sao?” Hắn mỉm cười đầy thách thức.
Minh tức giận cắn chặt môi, cảm giác gương mặt đã méo xẹo giật giật. Minh tức giận trừng mắt với tên xã hội đen trước mặt, mặc kệ là mặt tối của xã hội đến đâu, cô vẫn ko cần quan tâm. Cầm cốc sữa trên bàn, cô thản nhiên giơ lên uống 1 hơi nửa cốc, rồi mạnh tay đập xuống bàn.
“Nói chuyện công việc được chưa?” Cô nghiêm nghị hỏi hắn.
Hắn hơi nhíu mày vẻ ko hài lòng, thu lại 2 bàn tay khoanh trước иgự¢ hắn vô cùng điềm nhiên hỏi.
“Ngoài công việc, ko còn gì khác để nói sao?” Hắn dùng đôi mắt sáng ngời để nhìn cô, như cố gắng phát hiện bất cứ tia sáng khác thường nào trong đáy mắt của cô.
Minh hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt 100% lưu manh xã hội của hắn, sau đó vô cùng ko kiêng nể, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
“Giám đốc nếu như ngài ko có thời gian rảnh, vậy tôi xin phép đi trước. Bao giờ có thời gian bàn công việc thì chúng ta hãy gặp lại!” Cô nói vô cùng rõ ràng, kiên định như thể sợ nếu chỉ 1 giây lơ là chính cô sẽ dao động.
“Khoan đã!” Tú Triết lên tiếng ngăn cô lại. Được rồi, em thắng. “Bàn công việc đi!” hắn nhẹ nhàng nhả ra 1 câu.
Minh tức giận trừng mắt liếc hắn 1 cái, mới chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Giám đốc công ty chúng tôi ko thể đảm đương khối lượng công việc lớn như vậy trong từng ấy thời gian!” hoàn toàn ko vòng vo, cô ngẩng cao đầu đối diện với hắn. Muốn lát gỗ sàn lại cũng phải đợi keo khô, muốn sơn tường rồi trang trí cũng phải đợi tường khô. Hai tháng với 3 tầng lầu công ty cô kiếm đâu nhiều nhân công như vậy?
“Nếu như vậy ngay từ đầu đừng nên kí hợp đồng!” hắn thản nhiên vắt chân cầm lấy cốc café mới pha từ từ đưa lên miệng.
“Giám đốc, ban đầu anh ko nói chúng tôi phải sửa lại cả sàn nhà và tường!” Minh nghiến răng nghiến lợi cố gắng giữ chút lịch sự sắp bị bốc hơi của mình.
“Nhưng trong hợp đồng cũng ko nói chỉ cần các người đặt bàn ghế! Hợp đồng ghi rõ ‘sẽ làm cho bên A hài lòng tuyệt đối’, cô đã đọc kỹ hay chưa tiểu thư?” Hắn nói giọng mỉa mai nhìn cô cười vô cùng đắc thắng.
Minh cảm giác nếu ko phải có thịt chống đỡ thì đảm bảo xương ngón tay cô đang đâm xuyên qua xương bàn tay. Lão giám đốc ૮ɦếƭ tiệt. Mọi người trong công ty nói cấm có sai, ngoài chơi gofl ra hắn ta hoàn toàn chẳng giúp được gì cho đời. Đúng là đồ bất lực. Nhưng bây giờ ko phải lúc nói việc bất lực của hắn. Minh thở hắt ra hơi, cố gắng dùng bao nhiêu năm tu dưỡng của mình cầm cự ko nổi điên.
“Nhưng làm ăn thì điều kiện cũng phải hợp lý. Một bản hợp đồng mập mờ như vậy rõ ràng giám đốc đang muốn làm khó chúng tôi!” cô cố gắng nhỏ nhẹ hết sức, nhưng vẫn ko giấu nổi tiếng kèn kẹt của 2 hàm răng đang đua nhau.
Tú Triết thích thú nhìn cô, nghe giọng nói kiên nghị của cô, cùng với đôi mắt lấp lánh sáng kiên cường làm cho hắn bật cười. Mèo con rồi cũng phải trưởng thành, cô ấy đã chín chắn hơn ko còn là 1 con mèo lúc nào cũng giơ vuốt, nhe nanh nữa. Nhưng cùng với thời gian sự kiêu ngạo đỏng đảnh của cô ấy chỉ có tăng chứ ko hề giảm.
“Thương trường là chiến trường, chỉ nên trách công ty các người ko chịu đọc kỹ hợp đồng!” hắn thản nhiên.
Nếu nói cô ko giận rõ ràng là đang nói dối. Hiện tại cô chỉ hận ko thể lập tức mang bộ gậy đánh gofl trong phòng sếp đi bán.
“Vậy xin hỏi giám đóc muốn thế nào mới chịu gia hạn hợp đồng đây?” Minh thở hắt ra 1 tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói mình ko chán nản thêm nữa.
“Em thử nói xem?” Hắn cười cợt hỏi lại.
“Giám đốc, xin nói rõ! Phải làm sao ngài mới gia hạn hợp đồng đây?” Cô vô cùng cầu tiến học hỏi, chỉ hận ko thể lập tức phanh thây cái kẻ đang ngồi trước mặt mình.
“Rất đơn giản.” hắn mỉm cười.
“Tự nhiên!” cô lạnh lùng đáp.
“Em.” Hắn nhẹ nhàng thốt ra 1 chữ gương mặt hoàn toàn thản nhiên nhìn cô.
Được rồi. Thà làm người thất học cũng ko làm kẻ thiếu não. Minh tức giận trừng lớn mắt nhìn hắn.
“Xin phép tôi về!” Cô lạnh nhạt đứng dậy khỏi ghế.
“Em ko quan tâm đến hợp đồng sao?” hắn thấy vậy liền gọi giật lại.
“Cũng đã ký rồi còn có thể làm gì?” Minh thờ ơ dừng bước hơi quay đầu lại nhìn hắn.
“Như vậy công ty em chắc chắn sẽ phá sản!” hắn nheo mắt lại nói, trong lòng bắt đầu bất an.
“Phá sản thì phá sản, chỉ là viết đơn xin việc lại thôi mà!” Cô thản nhiên nói.
Hắn hơi nhíu mày, ko nghĩ cô sẽ trả lời nhanh như vậy. Con mèo con thực sự đang nổi giận rồi.
Minh lạnh nhạt bước tới cửa, bàn tay cầm lấy nắm đấm cửa xoay 1 cái, đột nhiên từ phía sau 1 giọng nói vang lên.
“Em lấy thái độ này để đi bàn công việc sao? Chỉ như vậy đã bỏ về rồi. Ko có tí thành ý nào cả!” hắn nhàn nhạt nói.
Bàn tay mở cửa của cô dừng lại, cô chậm rãi quay đầu trừng mắt nhìn hắn. Xã hội đen lại muốn giở trò gì?
“Ngồi xuống!” hắn dùng gương mặt vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
Minh thở ra 1 tiếng, trong trái tim dao động dữ dội ko biết hắn ta đang nghĩ điều gì. Cô từ từ bước đến, vô cùng cẩn trọng ngồi xuống ghế sofa cạnh hắn.
“Bàn việc đi!” hắn thờ ơ đặt hồ sơ vào trong tay cô, gương mặt ko chút biểu tình.
Được rồi, 1 lúc đùa giỡn, 1 lúc lại nghiêm túc. Thật ra anh bán hàng cấm gì vậy xã hội đen? Minh vô cùng khó hiểu nhìn hắn, vẫn cầm lấy bản hợp đồng mở ra xem.
“Bên cô muốn tăng thời gian hợp đồng?” hắn lạnh nhạt hỏi, bàn tay lật bản sao hợp đồng thờ ơ.
“Phải!” Minh cảm thấy kì lạ với thái độ nghiêm túc của hắn, vừa thấy kì lạ, lại vừa thấy quen thuộc vô cùng. Cô thấy cổ họng mình nghẹn lại, chỉ có thể trân trân nhìn hắn.
“Vậy bên tôi được lợi gì?” hắn nhìn cô lạnh nhạt hỏi.
“Giá thành chúng tôi sẽ giảm xuống cho bên anh!” Nhi nói vô cùng rõ ràng.
Hắn cười khẩy.
“Chỉ có như vậy?”
“Vậy anh nói xem, còn biện pháp nào khác?”
“Người làm ăn ko bao giờ làm việc ko có lời!” Hắn thản nhiên nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú.
Minh chán nản thở dài, cứ thế này ko phải là cách.
“Vậy xin giám đốc nói cho tôi ngài cần gì để bồi thường thời gian hợp đồng?”
Tú Triết dùng đôi mắt sắc bén của hắn nhìn chăm chú vào cô. Hắn rất muốn nói chính là cô, nhưng nghĩ tới phản ứng lúc nãy của cô hắn dừng lại. Nói hắn bình tĩnh là đang nói dối, bởi vì hắn hiểu rõ trái tim mình đã loạn nhịp từ lúc cô bước vào phòng, và khi cô đứng lên rời đi hắn thật sự sợ. Vì thế hắn nhượng bộ. Nếu thứ duy nhất có thể giữ cô lại bên mình chỉ là công việc, vậy thuận theo công việc đi.
“Được rồi. Xem như cũng hết cách, tôi sẽ gia hạn hợp đồng theo yêu cầu của cô!” hắn bất đắc dĩ nói.
Minh ko thể nào tin nổi vào tai mình, bao cảm xúc kì lạ khi hắn nhìn cô lập tức bị cô đá bay ra khỏi địa cầu. Cả gương mặt cô rạng rỡ nở nụ cười sung sướng, hoàn toàn ko tin được cô hỏi lại.
“Thật sự?”
Hắn thỏa mãn nhìn nụ cười của cô, một cái hợp đồng để đổi lấy 1 nụ cười như vậy, cũng đã đủ rồi. Nhưng mà, hắn ko muốn chỉ dừng ở đây.
“Nhưng mà..”
Mặt Minh lập tức xị xuống. Biết ngay mà, xã hội đen chắc chắn ko có chuyện tốt. Làm sao lại có thể tha thứ dễ dàng vậy.
“Tôi cần sự đảm bảo!” hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào cô.
“Đảm bảo?” Nhi nhíu mày.
“Để chắc chắn rằng lợi ích mà cô nói ko phải chỉ nói suông!” hắn đạm bạc nói.
“Vậy chúng ta viết lại hợp đồng khác!” Cô sốt sáng nói.
“Ko cần! Bây giờ làm thì quá muộn!” hắn lơ đễnh nhìn đồng hồ. “Cô về soạn lại hợp đồng rồi gửi lại cho tôi!” hắn nói.
“Cũng được!” Minh gật đầu đáp ứng. Thoát nợ là được rồi.
“Số điện thoại của cô!”
“Hả?” Minh mở lớn mắt, chớp chớp vài cái vẫn chưa thấy máu lưu thông đến não.
“Cho tôi số của cô! Tôi đã nói tôi cần sự đảm bảo mà. Nếu cô lại chạy như lần trước tôi biết tìm ở đâu?” hắn nói thật bình thường, nhưng vết thương trong lòng hắn lại nhức nhối như nhắc nhở, hắn từng tuyệt vọng đến mức nào.
“Ko cần. ANh có thể liên hệ trực tiếp với sếp tôi. Anh kí hợp đồng với ông ấy còn gì!” Minh nhíu mày cảnh giác nói. KO nên cho. Tuyệt đối ko được đọc địa chỉ cho sói, gương cô bé quàng khăn đỏ còn chưa nhìn thấy sao?
“Nếu vậy khỏi cần làm lại hợp đồng!” hắn vô cùng đơn giản làm cho cô ko có lấy 1 tia hy vọng thương lượng.
“Anh..” Minh tức giận cắn môi. Xã hội đen đang giở thủ đoạn. Cô tự nhủ.
“Một số điện thoại đổi lấy 1 hợp đồng, cô còn chê ít sao?” hắn mỉm cười trêu chọc cô.
Vô cùng miễn cưỡng, cô đọc số cho hắn. Được rồi, thế nào thì tiền vẫn là thứ quan trọng nhất. Chỉ là số điện thoại thôi cũng ko phải yêu cầu quá đáng. Đúng lúc này, điện thoại của cô reo vang, âm thanh này làm cho Minh sực nhớ 1 việc.
“Alo!” cô chán nản nói.
“Em đang ở đâu hả? Đừng có ý định trốn lần nữa!” Giọng Nguyệt từ đầu dây bên kia xuyên thẳng vào màng nhĩ của cô.
“Chị em đâu có định trốn!” Minh chán nản thở dài, tránh sao cho khỏi nắng?
“Lập tức đi đến chỗ hẹn gặp cho chị. Lần này em còn thử trốn nữa xem, chúng ta cắt đứt quan hệ!” Nguyệt tức giận hạ lệnh.
Minh chán nản buông thõng tay, xem ra lần này chị cô nhất định phải làm đến cùng rồi. Cô chán nản nhìn điện thoại 1 hồi lâu, ko hề biết rằng có 1 người đang chăm chú nghe từ đầu đến cuối.
“Tôi phải đi rồi. Hợp đồng chúng ta sẽ ký lại sau!” Cô cầm lấy hợp đồng cho vào túi xách thu dọn định đi đến chỗ hẹn.
Tú Triết lặng lẽ ngồi trên ghế, đôi mắt sáng như diều hâu chăm chú nhìn cô.
“Được rồi! Tôi đợi tin của cô!” hắn nói lạnh nhạt.
Minh chỉ gật đầu rồi rất nhanh muốn chuồn khỏi hiện trường. Trong lòng cô thật sự cảm thấy lo lắng, cô ko rõ tại sao mình lại sợ tên xã hội đen kia sẽ biết cuộc hẹn của cô.
Khi bóng người nhỏ bé vừa khuất sau cánh cửa, hắn 乃úng tay 1 cái, cửa căn phòng nghỉ phía sau mở ra.
“Đại ca, anh có gì phân phó?” Nam bước đến gần hắn hỏi.
“Phái người đi theo cô ấy, tao muốn biết cô ấy đi đâu!” hắn vẫn ko rời mắt khỏi cánh cửa mà ra lệnh.
“Dạ!” Nam ngắn gọn trả lời rồi xoay người bước đi.
Trong phòng làm việc rộng lớn, Nam dập máy sau cuộc gọi quan trọng, Luân lập tức mở miệng.
“Đại ca thật là, chỉ vì 1 số điện thoại mà phải ký 1 hợp đồng tiền tỷ. Ko phải chỉ cần sai người đi điều tra là sẽ có số sao?” hắn vừa lật hợp đồng vừa nói.
“Mày còn chưa hiểu tính đại ca sao?” Nam thờ ơ rút 1 điếu thuốc ra châm. “Nếu điều tra để có số thì còn gì ý nghĩa!”
“Cô ta dạo này thế nào?” Luân tò mò nhướng mày hỏi.
“Có vẻ trưởng thành hơn, nhưng vẫn xinh xắn như trước!” Nam nhớ lại gương mặt cô để trả lời.
“Bao nhiêu năm rồi đại ca còn về tìm cô ấy!” Luân gấp hợp đồng lại ko buồn xem nữa.
“Mày ko nhớ lúc chúng ta rời đi, đại ca như thế nào sao?”
“Phải rồi.” Luân thở dài.
“Con mèo nhỏ của đại ca, muốn thoát cũng ko thể thoát được!” Nam lạnh nhạt cười, trong mắt có 1 chút thích thú ít ai thấy.
Trong lúc đó con mèo nhỏ của chúng ta đang vô cùng buồn bã.
“Haizz” tiềng thở dài não nề phát ra ko thể nào giữ lại. Mèo ta nhìn ngó xung quanh với vẻ chán nản và khó chịu. Mặc cho tiếng nhạc du dương êm dịu và cái không khí thoang thoảng mùi cà phê ấm cúng và dễ chịu, mặc cho ánh nắng của ngày đầu thu vàng mượt mà của chiều Hà Nội nhẹ nhàng chiếu qua tấm kính cửa vẫn không làm cho tâm trạng của mèo ta dễ chịu chút nào. Quay lại nhìn vào người đối diện vẫn đang thao thao bất tuyệt mà mèo ngán ngẩm đưa cốc nước lên uống 1 ngụm rồi vờ cười 1 cái làm duyên. Trong đầu chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ “làm thế nào để hắn ngậm miệng lại nhỉ?”
Có vẻ như không hề nhận ra sự khó chịu của người đối diện, anh chàng vẫn tiếp tục những chủ đề trên trời dưới biển dường như ko có điểm kết. Thôi thì cứ kệ cho hắn ta tiếp tục, ta cũng có chuyện của ta, mèo ta nghĩ bụng.
Nghĩ cho kĩ thì quán cà phê này cũng khá. Trang trí cũng được, thái độ của nhân viên cũng niềm nở. Trừ việc nhạc giao hưởng làm cô buồn ngủ và 1 gã đọc diễn văn mà ko cần nghĩ tới việc dừng lại nuốt nước bọt ra thì mọi thứ đều tuyệt vời. Mèo ta còn đang lơ mơ nhìn ra cửa sổ và có gắng để giữ cho mình tỉnh táo thì.. Có gì đó đập vào mắt làm cho cô ko thể ko sửng sốt. Bản năng mách bảo phải chuồn khỏi đây bằng mọi cách nhanh nhất có thể, nhưng chân tay cô thì lại hoàn toàn ko nghe lời.
“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên đi ăn cái gì đó.Anh ko thấy đói sao?” – cố gắng nặn ra 1 nụ cười mếu còn hơn khóc trên gương mặt của mình,mèo ta nghĩ cách tốt nhất để ngăn chặn án mạng xảy ra là ko nên để kẻ đáng thương lại 1 mình.Chưa để cho tên đối diện kịp chờ cho các nơ ron thần kinh của hắn tiếp nhận thông tin từ cái người luôn im lặng từ cách đây 2 tiếng đồng hồ và chỉ thi thoảng nặn ra 1 nụ cười duyên dáng,nay đột nhiên mở miệng thì anh thấy mình đã bị cô kéo đi.
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi với vẻ mặt ngơ ngác trong khi nhìn người con gái mới gặp đang kéo mình ra khỏi quán thật nhanh với vẻ mặt hoảng hốt,khiến cho anh cũng bỗng chốc trở nên gấp gáp theo.
“Tôi đói rồi chúng ta đi ăn gì mau.” Vội vã hấp tấp,trong đầu cô chỉ nghĩ phải thật mau,thật mau trước khi con sói đó kịp xuống xe.Tốt nhất là chay thật lẹ.Bản năng cho cô biết chắc chắn sẽ có đại chiến xảy ra nếu cô ko nhanh chân thì khó mà bảo toàn tánh mạng.
Nhưng có vẻ như đã quá trễ.Dù mèo là một con vật nhanh nhẹn,nhưng vẫn chỉ là con thú nuôi trong nhà.Dù có nhanh nhẹn thế nào cũng ko thể bằng kẻ săn mồi thứ thiệt.
“Em đi đâu mà vội thế?Cẩn thận vấp đấy!” một giọng nói trầm trầm ngọt ngào như mê hoặc chặn đứng bước tiến của mèo bé nhỏ.
“Chúng ta thật có duyên, đúng ko?” Hắn thản nhiên nở nụ cười.
Sững sờ và bàng hoàng như con mồi bị dồn vào đường cùng.Cô biết giờ chỉ còn biết cầu trời “Thượng đế xin hãy giúp con!!! TT_____TT”
ấp tấp,trong đầu cô chỉ nghĩ phải thật mau,thật mau trước khi con sói đó kịp xuống xe.Tốt nhất là chay thật lẹ.Bản năng cho cô biết chắc chắn sẽ có đại chiến xảy ra nếu cô ko nhanh chân thì khó mà bảo toàn tánh mạng.
Nhưng có vẻ như đã quá trễ.Dù mèo là một con vật nhanh nhẹn,nhưng vẫn chỉ là con thú nuôi trong nhà.Dù có nhanh nhẹn thế nào cũng ko thể bằng kẻ săn mồi thứ thiệt.
“Em đi đâu mà vội thế?Cẩn thận vấp đấy!” một giọng nói trầm trầm ngọt ngào như mê hoặc chặn đứng bước tiến của mèo bé nhỏ.
“Chúng ta thật có duyên, đúng ko?” Hắn thản nhiên nở nụ cười.
Sững sờ và bàng hoàng như con mồi bị dồn vào đường cùng.Cô biết giờ chỉ còn biết cầu trời “Thượng đế xin hãy giúp con!!! TT_____TT”