Căn phòng to lớn sang trọng chìm trong im lặng. Ko khí lại nặng nề tựa như bạn ở trong 1 chiếc thang máy đang bị hỏng. Ko khí càng lúc càng ít, làm cho người ta hít thở cũng ko thông, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề và hoảng loạn giữa bờ vực sống và ૮ɦếƭ.
Nhưng mặc cho cái ko khí có ảm đạm đến đâu, dường như vẫn ko hề ảnh hưởng tới cái trung tâm của cơn bão dù chỉ 1 chút. Cảm giác nặng nề khiến người ta ngột thở, dường như là ở 1 nửa bán cầu khác chứ hoàn toàn ko chút ảnh hưởng tới cái người đang ngồi lặng lẽ trên giường kia.
“Đại ca, người đã đến rồi!” Nam cố gắng lấy hết can đảm phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Dù sao mọi người cũng đã quá mệt mỏi rồi. ૮ɦếƭ sớm ૮ɦếƭ muộn thì cũng là ૮ɦếƭ, kết quả đã ko thay đổi tại sao còn phải chờ đợi mãi làm gì. Càng chờ đợi lại càng khiến người ta thêm lo lắng.
Lúc này Tú Triết mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, người hắn cứng ngắc trong 1 thoáng. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú vào người con gái đang thiêm thi*p đi vì mệt mỏi ở trước mắt. Trái tim của hắn có chút đau nhói. Ngọn lửa hận đã tắt lại như được châm thêm 1 mồi lửa bừng bừng cháy.
“Đại ca?” Nam nghi hoặc nhìn dáng lưng cao lớn của Tú Triết, trong mắt ko giấu được chút lo lắng.
Tú Triết khẽ gật đầu, vẫn ko thèm quay đầu nhìn lại những con người đang chờ trực quyết định của mình. Hắn trầm ngâm 1 chút, rồi mới chậm rãi mà nói.
“Gần biên giới có 1 nhà thổ của đám lâm tặc đúng ko?” Giọng nói trầm trầm của hắn vang lên, tựa như tiếng chuông đồng trầm ổn.
“Dạ!” Nam bình thản trả lời, đôi mắt vô tình liếc qua người con gái xinh đẹp đang ngồi trên mặt đất. Đôi mắt hắn vô tình như liếc nhìn 1 cọng cỏ bên đường. Kết cục này cô ấy ko nên trách ai cả.
“Anh.. anh định làm gì?” Khó khăn lắm mới tìm được tiếng nói. Mi cố gắng lắm mới có thể thốt ra vài từ vô cùng thảng thốt. Cô đã nghĩ đối với cô sẽ chẳng còn điều gì có thể tệ hơn thế. Nhưng xem ra cô quá xem thường cái gọi là hiện thực tàn khốc rồi. Bởi vì hiện thực còn tan thương hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tú Triết hoàn toàn ko chút bận tâm về câu hỏi của Mi. Anh vẫn chậm rãi thay khăn mặt ướt cho Minh, hoàn toàn bình thản nói với Nam.
“Trói cô ta lại bán cho họ!” Ngắn gọn và hết sức rõ ràng, tựa như hắn ta đang nói về thời tiết ngày hôm nay vậy. Như thể bạn tình cờ nói, trời hôm nay thật đẹp.
“KO. Anh ko thể làm như vậy!” Mi cảm giác rõ ràng trong họng mình tựa như vừa bị nuốt phải 1 đám giun đất vẫn còn sống. Cổ họng của cô ta đắng ngoét, nôn nao đến khó chịu. Ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy. Cô hoàn toàn ko còn chút bình tĩnh nào nữa. Cô đã quá xem nhẹ người đó, càng xem nhẹ hơn nữa sự độc ác của người đó. Ai nói rằng xã hội này ko có xã hội đen? Ai nói rằng xã hội đen giờ ko còn là những người Gi*t người ko gớm tay nữa? Giả dối. Bởi vì tên xã hội đen đang ở trước mặt cô, thậm trí ko cần dùng tới đao, kiếm hay súng đạn cũng có thể Gi*t người. Hắn có thể đẩy người ta xuống vực sâu ko đáy mà ko thèm chớp mắt lấy 1 cái.
“Ồn ào quá. Mau lôi ra ngoài. Đừng làm Minh thức giấc!” Tú Triết lạnh nhạt nói. Cặp lông mày đen nháy hơi nhíu lại khó chịu. Bàn tay thô ráp của hắn lại che lấy đôi tai cô, như 1 tấm lá chắn che chở cô khỏi những tiếng ồn ào khó chịu này.
“Dạ, đại ca.” Nam ngoan ngoãn cúi đầu. Đưa cho Luân 1 ánh mắt để cậu ta thoát khỏi trạng thái tạm thời cúp điện, ra hiệu cho cậu ta lôi cô ta ra ngoài trước.
Luân như gặp được cứu tinh, cậu lập tức túm chặt lấy tay Mi, đôi mắt nâu cho cô ta 1 ánh nhìn thông cảm. Cô ko nên trách ai cả. Người ko ᴆụng đến mình, mình ko hại người. Đây là nguyên tắc của đại ca. Nhưng cô ta rõ ràng biết rằng đó là con mèo đại ca nuôi, lại còn dám mang đi bán. Cô ta ko bị đại ca buộc ngược thả trôi xuống thác nước 3 ngày, hoặc trói chân trói tay găm vào cọc gỗ đã là may mắn cho cô rồi.
Mi sợ hãi cảm giác được bàn tay túm chặt lấy mình. Hiện tại cô thực sự sợ hãi. Cô ko dám nghĩ tới tương lai của mình ở cái gọi là nhà thổ ấy sẽ như thế nào. Càng ko dám nghĩ tới cái cụm từ “lâm tặc” ở phía sau. Cô ko muốn. Ko muốn bị gả bán vào nơi đó. Dù rằng ko thể làm chủ trái tim của 1 đại ca xã hội đen, nhưng ít nhất cũng có thể tìm được 1 nơi có tiền mua làm vợ bé. Ko lẽ chỉ bởi vì 1 đứa con gái công sức bao lâu của cô đổ sông đổ bể.
“Đừng. Làm ơn!” Mi run rẩy ngã quị xuống đất, quyết ko muốn rời đi. Cô có cảm tưởng như mình sắp bị đẩy xuống 1 chiếc hố đen ko có đáy vậy.
“Ồn quá! Chúng mày đang làm gì?” Tú Triết bực bội gằn từng tiếng thô ráp.
“Dạ.. dạ!” Luân lung túng như gà mắc tóc nhìn người con gái đang cố sống có ૮ɦếƭ bám vào mặt đất ko rời. Hắn cắn răng ko muốn nghe tiếng gào khóc khó chịu ấy, lạnh lùng bế sốc cái đống thịt đang run rẩy trên mặt đất lên vai như bê 1 bao cát.
“Đừng.. Xin đừng. Làm ơn! Anh ko thể đối với tôi như vậy! Anh ko thể đối với tôi như vậy!” Mi nước mắt nước mũi như mưa, ban đầu là tuyệt vọng, sau đó là điên cuồng gào thét. Gương mặt xinh xắn mọi khi tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, bây giờ lại như thể bức tranh sơn mài bị ngâm trong nước, những sắc màu đều phai tàn, nhoe nhoét như 1 đống hổ lốn rệu rạo 1 cách thiếu thẩm mỹ nhất. Cô ko còn đủ minh mẫn, hay can đảm để bình tĩnh. Nhìn căn phòng càng lúc càng xa dần, cô ta càng sợ hãi, cô ta càng dẫy dụa, nhưng người con trai bế cô vẫn trơ ra như đá tảng. Từng bước chân của hắn, cứ như đếm từng bước cô được đưa tới địa ngục. Nước mắt uất ức, hay là hối hận cô ko rõ bởi vì hiện tại cô ko còn là 1 người tỉnh táo để có thể suy nghĩ nữa. Cô ta đã hoàn toàn mất trí.
Tú Triết lạnh lùng che kín đôi tai của Minh lại, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô đang thiêm thi*p ngủ. Nếu như lúc ấy hắn ko tới, nếu như hắn chậm chỉ 5 phút thôi, nếu như.. Hắn ko dám nghĩ tiếp. Hắn cắn chặt răng nhìn cô gái còn đang run rẩy ngồi trên đất.
“Lôi cô ta xuống hầm kín. Bỏ đói, mỗi ngày đều chăm sóc đặc biệt cho tao!” Tú Triết tức giận gào lên.
“Da..” Nam ái ngại nhìn người hầu gái mặt đã trắng bệch hoàn toàn ko có khả năng nói thêm lời nào lo lắng. Cô ta sẽ ngất xỉu ở đây thì sao?
Tú Triết hoàn toàn ko buồn liếc mắt nhìn sự lo lắng của bất cứ ai, hắn chỉ lạnh nhạt ngồi im tại chỗ, nhìn con người còn đang vùi mình trong giấc ngủ kia đầy lo lắng. Chỉ vì 1 chút bất cẩn của những người này, cô ấy suýt nữa đã thành mồi ngon cho kẻ khác. Chỉ bởi vì những bất cẩn như thế cho nên hắn thật bực bội. Hắn ghét những sự bất cẩn ngu ngốc ấy, nên hắn mới phải giam cô lại. Ghét những điều bất thường ko đáng có ấy, nên hắn mới càng căm phẫn những người gây nên tai họa.
“Còn ko mau lôi đi!” Tú Triết tức giận gào lên.
“Dạ!” Nam cúi đầu trả lời vô cùng chắc chắn.
“Ah..” Cô gái hầu gái hoàn toàn ko còn khả năng nói thêm câu nào ngoài thất thanh 1 tiếng theo phản xạ khi bị Nam kéo đi. Bởi vì cô gái đã quá sợ hãi trước hình phạt trước mặt đang đợi mình, cho nên cô hoàn toàn ko còn chút năng lực nào để van nài hay xin tha thứ.
“Làm gì mà lề mề như vậy? Mau mau lôi ra ngoài!” Tú Triết bực bội gào lên nhìn đôi mắt nghi ngại của Nam dành cho mình, hắn ghét sự phân vân của tên đàn em lúc này.
“Đừng!”
Một giọng nói nhẹ như gió thoảng, thấp như thể vực sâu, yếu ớt đến độ như hương thơm của loài hoa nhỏ mới nở trên đồng cỏ xanh mát, Chỉ cần 1 cơn gió thoảng qua cũng có thể làm cho mùi hương ấy tan biến vào trong ko gian. Nhưng âm thanh vô cùng mỏng manh ấy lại làm cho Tú Triết chú ý. Anh lo lắng nhìn người con gái đang nằm nơi đó. Cô đang mở đôi mắt mệt nhọc nhìn hắn.
“Tỉnh rồi sao?” Tú Triết lo âu nhìn cô hỏi.
Minh mệt mỏi khẽ gật đầu, khóe môi khô ráp bạc nhược như chính cơ thể cô lúc này. Nhưng cô vẫn rất cố gắng dùng chút hơi sức mỏng manh còn lại của mình nói với hắn.
“Anh định làm gì cô ấy? Ko phải lỗi tại cô ấy!” Minh dùng hơi sức yếu ớt của mình nói với hắn, đôi mắt sáng mọi ngày trũng xuống như đóa hoa héo hon trước gió.
Tú Triết nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Hắn mím chặt môi lại, đôi mắt sẫm lại xa xăm nhìn cô. Chậm rãi dùng bàn tay lau gương mặt đẫm mồ hôi của cô. Trong lòng hắn là đau xót, cũng có chút buồn bã mà hắn ko thể nào gọi tên.
“Ko có gì. Mau ngủ tiếp đi!” Hắn nhẹ nhàng lau chiếc trán của cô, dịu dàng mà khuyên nhủ.
“Ko phải. Anh định mang cô ấy đi đâu? Ko được. Thả cô ấy ra!” Minh yếu ớt nói nhưng lời lẽ mỏng manh ấy lại càng da diết hơn bao giờ hết.
Tú Triết nhìn bàn tay nhỏ nhắn run rẩy đang nắm lấy cổ tay mình. Đôi mắt hắn trũng xuống, đầy bi thương.
“Được rồi! Ko mang cô ấy đi đâu hết!” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười hết sức dịu dàng. “Mau ngủ đi!”
“Thật?” Minh lo lắng nhìn hắn như muốn tìm 1 sự đảm bảo chắc chắn từ hắn.
Tú Triết mỉm cười mà gật đầu. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô “Mau ngủ đi!”.
“Vậy cô ấy?” Minh liếc mắt nhìn cô hầu gái đang nằm dài trên đất mặt trắng bệch kia.
Tú Triết thở dài nhìn cô. Rồi rất nhẹ hắn nói bằng 1 giọng vô cùng miễn cưỡng “Mau đi xuống làm việc đi.”. Nói rồi hắn lại nhìn cô nhướng mày như muốn hỏi được chưa?
Lúc này Minh mới an tâm mà nhắm mắt lại, cô hít thở sâu đều đặn kéo chăn trùm ngang gương mặt mình. Tú Triết chỉ im lặng ngồi bên cạnh giường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia đang thở đều đặn, trái tim hắn nhẹ đi 1 chút. Cả căn phòng dần dần chìm trong im lặng. Chỉ còn lại 1 người con trai nghe rõ ràng trái tim mình đang đập từng hồi. Đêm nhẹ nhàng như bức màn bao phủ lên mọi vật, điềm nhiên che dấu những cảm xúc của 1 ai đó.
Rầm!
“Khốn nạn! Thằng nhãi ranh đó dám!” Một lão già trên người đầy vết thương, mắt trái đang băng vải trắng vẫn còn hơi dính máu tức giận gầm lên.
Đám đệ tử của lão đứng đằng sau lưng, co rúm lại kính cẩn ko dám ngẩng đầu. Hiện tại lão hổ đang nổi giận ai có thể dám dây vào chứ.
“Thằng oắt con ấy thật ko biết trời cao đất dầy là gì. Nó nghĩ bố nó là lão đại thì nó muốn làm gì thì làm chắc? Khốn kiếp!” Lão già nheo mắt lại, con mắt phải nhỏ ti hí hằn học đỏ au 1 màu hận thù.
Dùng bàn tay vẫn còn đầy những vết sước ngang dọc đưa lên sờ vào con mắt trái của mình. Lão cảm thấy đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi, dường như máu lại tiếp tục chảy ra từ hốc mắt hắn làm đỏ ướt đẫm 1 mảng băng trắng. Hắn vô cùng bực bội. Thù này hắn ko trả hắn còn là lão hổ sao? Từ khi hắn bắt đầu vào giang hồ đến nay, mấy chục năm chưa từng có kẻ nào dám đối xử với hắn như vậy. Chưa có kẻ vào dám giơ chân đá hắn từ cửa sổ ra ngoài. Nhất lại là 1 thằng oát con vắt mũi chưa sạch nữa chứ. Khốn kiếp. Vô cùng khốn kiếp. Tên oắt con ấy mới ra đời đã nghĩ mình là hùm là báo, là vương là tướng chắc? Vậy để ta cho hắn biết gây sự với hắn sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.
“Chuyến hàng tiếp theo của hắn ta là khi nào?” Lão đàn ông ngồi sâu hơn vào ghế, cầm lấy chiếc ly trên bàn nhấm nháp. Con mắt lành lặn duy nhất nheo lại âm hiểm tựa như vực sâu ko thấy đáy.
“Dạ. Là tuần sau!” Một tên diện đồ đen gần đó ngoan ngoãn trả lời.
“Tốt!” Người đàn ông thỏa mãn nở 1 nụ cười hiểm ác, trong con mắt nhỏ xíu hiện lên 1 tia sáng ngoan độc. Tú Triết cứ chờ mà xem.
Chăn. Gối. Gối. Nệm ghế.
“Anh.. anh đúng là đồ ko biết xấu hổ!” Minh vừa thở hổn hển tay vừa cầm thêm 1 chiếc đệm ghế nữa muốn hướng thẳng vào cái mặt lạnh băng của cái tên kia mà ném.
“Xấu hổ? Sao phải xấu hổ?” Tú Triết thản nhiên đứng yên tại chỗ nghiêng đầu sang 1 bên tránh chiếc gối cô vừa ném tới.
“Anh.. Anh đúng là đồ mặt dày mà!” Minh tức giận vớ lấy thêm 1 chiếc đệm ghế nữa, gương mặt cô đã đỏ au vì tức giận.
“Thấy cũng thấy hết rồi, sao em phải giận làm gì?” Tú Triết thản nhiên nhún vai nói.
“Anh.. Anh..” Minh thở hồng hộc nói ko ra lời với cái tên trơ mặt này nữa. Ném đồ thì hắn tránh như ninja tránh phi tiêu. Khốn thật.
“Được rồi. Em mới ốm dậy đừng giận nữa. Lại đây!” Tú Triết dang 2 tay ra muốn cô lại gần nhưng 1 chiếc gối lại lao tới vun ✓út.
“Em ko lại đây thì làm sao lấy thứ này đây? Hay là em ko cần nữa!” Tú Triết cầm trong tay 1 chiếc túi đen nhỏ vung vẩy thản nhiên nói.
Minh lập tức cứng đơ người, cô dừng động tác. Bực bội nhìn hắn trừng trừng như muốn Gi*t người. Làm sao hắn có thể thản nhiên cầm thứ đó mà vung vẩy như vậy.
“Đưa cho tôi!” Minh giơ tay về phía hắn gương mặt đã đỏ bừng bừng vì xấu hổ.
“Muốn lấy ư? Qua đây mà lấy!” Tú Triết thản nhiên nhún vai nói. Bàn tay vẫn quay tít chiếc túi nhỏ, gương mặt vô cùng thờ ơ trước con người đang đỏ bừng mặt ở đối diện.
“Anh.. trơ trẽn!” Minh tức giận cắn chặt răng thầm rủa.
“Vậy là ko lấy chứ gì?” Tú Triết bình thản nhìn cô. Cặp lông mày đen đậm nhíu lại vẻ suy xét. “Cẩn thận dây bẩn sàn nhà!”
Minh thấy mặt mình nóng ran như vừa ăn phải cả rổ ớt cay sè lưỡi, cô lo lắng nhìn xuống sàn nhà, lại nhìn xuống quần mình. Đau khổ cùng căm phẫn trộn lại thành 1 nồi súp có mùi .. cám lợn. Cô hậm hực dẫm mạnh chân xuống sàn, tiến lại gần cái kẻ cao hơn cô 1 cái đầu tức giận giật mạnh chiếc túi trong tay hắn.
Tú Triết nhìn cô mỉm cười rất thích thú, gương mặt lạnh lùng cao ngạo như thể muốn nói: Đã bảo mà, cô thua rồi. Làm cho Minh gần như muốn đi tù ở tuổi 19.
“Còn ko mau đi thay? Cô sẽ bị ướt hết đó!” Tú Triết thản nhiên nói.
“Anh đúng là tên bệnh hoạn!” Minh tức giận gào thẳng vào mặt hắn rồi quay người chạy 1 mạch vào nhà vệ sinh. Cô hiện tại thật sự căm phẫn vô cùng về giới tính của mình.
Tú Triết đứng im lặng nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại, ko kìm chế được mà nở nụ cười. Phải làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng cảm thấy trêu ghẹo cô ấy rất thú vị. Hắn thật sự rất thích trêu chọc cô bé đó. Hay phải nói rằng từ khi có cô gái đó mỗi ngày hắn đều rất vui vẻ, cuộc sống nhàm chán mọi khi của hắn đột nhiên trở nên sống động lạ thường.
“Cái tên đáng ghét đó. Hắn thật sự là con trai chứ? Cầm cái thứ này mà vung vẩy, đúng là trơ trẽn ko chịu nổi!” Minh vừa nhìn chiếc gói trong tay, vừa lầm rầm nguyền rủa. Tại sao 1 người như hắn lại có thể thản nhiên cầm cái thứ này mà vung vẩy ko biết. Đúng là trơ trẽn ko còn gì để nói.
“Xong rồi?” Tú Triết rời mắt khỏi tivi ngước lên nhìn cô, đôi mắt có chút tươi cười thích thú. “Ngồi xuống ăn đi!”
Minh hừ lạnh 1 tiếng nhìn hắn hết sức khinh thường, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Dù sao cũng ko thể để bản thân mình bị đói. Đương nhiên phải ăn cho no mới có sức lực nghĩ cách về nhà rồi. Nhưng cô thật muốn biết, cô có thể làm gì để về nhà bây giờ?Vừa lơ đễnh suy nghĩ vừa cầm bánh mì cho vào miệng. Cô đột nhiên nhớ đến ngôi nhà nhỏ của mình. Đột nhiên nghĩ tới chị gái xinh xắn của mình, cũng đột nhiên..
“Anh bán Mi cho ai rồi?” Minh quay sang nhìn cái kẻ đang ngồi bên cạnh mình hỏi.
Mặt Tú Triết lập tức sẫm lại, cặp lông mày nhíu lại rất ko hài lòng. Hắn nhìn cô như thể đang muốn trách móc ko nên hỏi vấn đề này. Nhưng Minh nào có cho hắn được như ý.
“Nói đi. Anh bán cô ấy cho ai rồi? Hơn nữa, người trong căn phòng đó là ai?” Minh hơi nhíu mày lại hỏi. Nghĩ lại cái ngày hãi hùng ấy cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng ko phải vì thế mà cô ko dám đối mặt với vấn đề. Bởi vì ko đối mặt thì vấn đề vẫn mãi tồn tại, có thay đổi được gì đâu. Nhưng 1 điều rất lạ, khi cô lơ mơ trong cơn sốt cô nghe thấy rõ ràng giọng nói của cô giúp việc, ko có gì khác. Nhưng còn Mi thì từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy 1 lần. Cho nên chỉ có thể có 1 khả năng, cô ấy đã bị bán cho 1 ai đó giống như những cô gái trước kia. Đôi khi cô cảm thấy rất hiếu kì, những người con gái đó chấp nhận để lấy những ông chồng ngoại quốc mà mình ko biết mặt, chỉ cần họ là những người giàu có. Như vậy, thì có gì đáng để chờ đợi. 1 tương lai chỉ có vật chất, 1 tương lai mà bản thân họ chỉ có thể chìm đắm trong hư vinh. Vậy tại sao họ lại thích lấy những ông chồng ngoại quốc như vậy?
“Mau ăn đi. Hỏi chuyện đó làm gì?” Tú Triệt lạnh nhạt quét mứt lên miếng bánh mì rồi đưa cho cô.
“Muốn biết dĩ nhiên phải hỏi. Anh nói xem, anh lại đem cô ấy đi bán rồi?” Minh trừng mắt lại với hắn, tay vươn ra lấy miếng bánh mì hắn đưa cho lên miệng cắn 1 miếng ngon lành.
“Uống sữa đi!” Ngay khi cô vừa có ý định mở miệng hắn lại đưa cho cô thêm 1 cốc sữa mát lạnh.
“Thế nào thì cũng phải nói rõ ràng chứ!” Minh cầm lấy cốc sữa uống 1 ngụm.
“Ăn đi!” Tú Triết thờ ơ lại tống vào tay cô thêm 1 miếng bánh mì. Mới nghĩ thôi hắn lại cảm thấy khó chịu. Cái con ranh ko biết thân phận ấy, lại còn dám giở trò sau lưng hắn. Cái gì mà mượn dao Gi*t người? Nếu có thể hắn cũng muốn Gi*t luôn cái tên đưa ra ý tưởng ngu ngốc này. Nghĩ lại hình như trừng phạt tên đó vẫn còn nhẹ quá.
“Trời ơi là trời. Tôi còn phải chịu hình phạt này đến bao giờ?” Luân vừa nằm dài trên ghế vừa ՐêՈ Րỉ vì cả người đang đau mỏi, khổ sở.
“Đến khi nào đại ca hết giận!” Nam vẫn đang đọc tài liệu ko thèm ngẩng đầu lên mà vẫn trả lời.
“Vậy tao ૮ɦếƭ chắc rồi?” Luân rầu rĩ nói.
“Mày còn sống được đến giờ này đã là kì tích rồi!” Nam bình thản nói.
“Mày còn ở đó nói mát.” Luân liếc mắt nhìn tên bạn thân bực bội.
“Tao chỉ nói sự thật thôi. Ai bảo mày đưa ra cái phương pháp ngu ngốc ấy. Cái thân làm tội cái đời!” Nam thờ ơ nói, đứng dậy rời khỏi ghế cầm theo giấy tờ hắn đã chỉnh sửa lại, thong thả bước ra ngoài.
“Nhớ dọn dẹp cho sạch sẽ vào. Nên nhớ sắp đến giờ cơm rồi đấy. À đúng rồi, đống quần áo bẩn còn chưa giặt đúng ko?” Nam khinh khỉnh nở nụ cười, vỗ vỗ vào vai thằng bạn thân đang nằm trên ghế làm nó đau đến chảy mồ hôi.
“Mày..” Luân vừa nghiến răng chịu đau vừa hằm hè nhìn cái con người đang vô cùng thích thú khi người gặp họa kia đầy tức giận.
“Thế nên mới nói, lần sau muốn đưa ra ý kiến thì làm ơn suy nghĩ cẩn thận 1 chút!” Nam mỉm cười đầy châm biếm rồi thong thả bước ra ngoài.
Luân tức giận muốn đấm thẳng vào cái gương mặt điềm nhiên của thằng bạn thân 1 cái, để xem mặt hắn cứng hay nắm đấm cứng hơn. Nhưng hiện tại với tình trạng nhấc người cũng khó khăn như bây giờ hắn có muốn cũng lực bất tòng tâm. Nghĩ lại càng cảm thấy căm phẫn. Chỉ bởi vì cái con nhỏ ngu ngốc ấy nghĩ ra cái chiêu ngu ngốc ấy, làm cho hắn cũng bị liên lụy. Cái con nhỏ ngu ngốc ấy để hắn gặp lại, nhất định hắn phải trói cô ta thả giữa thác nước 1 ngày 1 đêm rồi mới mang cô ta đi bán. Hại hắn bị đại ca cho toàn bộ người giúp việc nghỉ ngơi để hắn làm toàn bộ việc nhà. Khốn nạn. Để cho hắn thành sống dở ૮ɦếƭ dở như bây giờ đây.
Cốc cốc..
“Vào đi!” Một giọng nói trầm trầm ko có nhiệt độ vang lên từ sau cánh cửa.
Nam từ từ mở cánh cửa bước vào phòng. Trong căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường thời thượng một cô gái đang dựa người vào thành giường trên tay cầm 1 quyển sách, bên cạnh có 1 người đàn ông cao to với gương mặt góc cạnh lạnh băng đang ngồi bên cạnh giường. Gã đàn ông thấy Nam bước vào mới ngẩng đầu lên nhìn.
“Đây là fax từ tổng bộ!” Nam đưa tập hồ sơ cho Tú Triết giọng nói đều đều.